Cờ bạc đã biến bố tôi thành con người khác, ông trở nên lạnh lùng và nhẫn tâm hơn với mẹ con chúng tôi. Ông để mặc cho mẹ con chúng tôi sống ra sao thì sống. Môi lần đánh bạc hết ông lại uống rượu say về đanh mẹ tôi, rồi dọa nạt chúng tôi. mẹ con chúng tôi chỉ biết ôm nhau khóc. Tiền nhà không có ông lại vay bạn bè để đánh, không có tiền trả nợ ông lấy cả phiếu mua xăng của cơ quan đi bán. Cơ quan làm kiểm điểm đuổi việc bố tôi, mẹ tôi lại phải lên cấp trên xin bồi thường và ông được tha. Nhưng sau đợt ấy ông củng không thôi.
Kinh tế khó khăn mẹ tôi mở quán trước cổng cơ quan bán hàng ăn để kiếm thêm thu nhập, khách khứa đông vì mẹ tôi buôn bán có duyên, nhưng bố tôi lại ngày càng nổi tính ghen. hễ cứ thấy khách nam vào lại gây sự với mẹ tôi, vì vậy được thời gian quán lại thưa khách dần. Tiền bán quán được bao nhiêu bố tôi lại lấy đi đổ vào chiếu bạc. Mẹ tôi không chịu được đòi ly dị mấy lần, nhưng bố tôi không chịu ký. Gia đình tôi ngày càng trở nên cẳng thẳng, bọn tôi thì luôn sống trong cảnh sợ hãi, cứ mổi lần uống say về là y như rằng hôm ấy là cực hình. Lúc đó tôi chỉ mong, tôi biến mất khỏi cái gia đình này.
Ác cảm về bố tôi trong tôi củng lớn dần lên từ những ngày tháng đó. Có hôm bố tôi đi nhậu với bạn bè mãi tới trưa chưa thấy về, thấy bọn tôi đói quá mẹ dọn cho chúng tôi ăn trước, một lúc ông về trong tình trạng say mèm cầm cả mâm cơm chúng tôi đang ăn ném ra ngoài sân, bọn tôi sợ hãi mếu máo khóc, ông dọa nạt rồi đay nghiến mẹ tôi. Bọn tôi chỉ biết ôm mẹ mà khóc.Mẹ chỉ lặng im rồi ra ngoài sân lặt mâm, rồi lại lặng lẽ dọn mâm cơm mới cho bố tôi ăn.
Mẹ tôi quyết định ly thân với bố tôi, báo cáo với cấp trên về việc bố tôi thường xuyên đánh đập và nhờ cấp trên can thiệp. Bố tôi bị cơ quan gọi lên rồi viết cam kết, hứa không tái phạm. Sau lần này về ông tỏ ra ăn năn, xin lổi mẹ tôi. Được một thời gian bạn bè rủ rê ông lại tiếp tục đánh bạc, lại uống rượu say, lại đánh mẹ tôi. Không chịu được, mẹ tôi đã báo công an, và ông bị bắt cùng với mấy người trong cơ quan khi đang đánh bạc.
Ngày ông bị bắt chờ xét xử, mẹ tôi đã suy nghỉ rất nhiều. Mẹ thương chúng tôi, không muốn có một người cha là tội phạm, nên mẹ lại chạy chọt để xin cho bố tôi chỉ bị xử phạt hành chính. Lần này,ông tỏ ra hối cải, ăn năn và mẹ tôi củng phải bán đi căn nhà bao nhiêu năm chắt góp mới xây được để trả nợ và chạy chọt cho bố tôi.
Chúng tôi lại phải ra dựng một căn lều ngoài bờ rào của cơ quan cấp cho để ở. Mẹ tôi lại mở quan ăn bán để kiếm thêm thu nhập gia đình. Gần cơ quan chúng tôi có mọt đơn vị bộ đội đóng, thời đó lính tráng lương thấp mà khổ lắm, họ hay thương sang quán mẹ tôi ăn. Lần đầu họ còn trả, nhưng lâu dần quen thân họ xin mẹ tôi cho nợ cuối tháng nhận lương trả, mẹ tôi thấy củng thương nên cho chịu.
Quán bán đâu được gần năm do nợ nhiều quá mà cụt vốn nên mẹ tôi củng phải đóng quán luôn, còn tiền nợ thì không đòi được bao nhiêu vì nhiều người họ ra quân sớm. Cho nên, từ ngày đóng quán cuộc sống gia đình chúng tôi thêm vất vã, chủ yếu nhờ vào đồng lương và tiền thu nhập thêm ngoài của bố tôi. Sau vụ đánh bạc bị công an bắt, bố tôi bị cơ quan kỷ luật thôi chức cán bộ chạy vật tư xuống làm công nhân nuôi cá. Và được cơ quan giao khoán cho 2 cái ao để làm.
Củng may thời đó người dân đào ao nuôi cá nhiều nên củng buôn bán được nên củng có đồng vô đồng ra. Nhưng từ khi ông kiếm được tiền nuôi bọn tôi, ngày nào ông củng uống rượu với bạn xong là về xỉ nhục mẹ tôi. Có lần ông chưởi thẳng vào mặt mẹ tôi là " mẹ con bay ăn ***** của tau cả" khi đó tôi đã lớn nên nhận thức được những điều ông nói, tôi chỉ muốn xông vào đánh ông cho hả giận, tôi củng không biết lúc đó anh tôi nghỉ gì về bố tôi nữa, chỉ thấy anh củng im lặng ngồi nghe vậy. Từ đó, tôi luôn ấp ủ trong lòng mình là phải làm thế nào đó để giúp mẹ, phải kiếm thật nhiều tiền. Lần đầu tiên tôi quyết định tự mình kiếm tiền là tham gia một vụ trộm với mấy đứa bạn cùng khu phố. Chẳng là, đơn vị bộ đội đóng gần cơ quan chúng tôi vốn là một xưởng sửa chửa ô tô nên có rất nhiều đồ sắt phế liệu.
Các chú bộ đội do không có tiền nên củng thường hay vứt những đồ phế liệu đó xuống ao để khi có cơ hội mò lên đưa ra ngoài bán cho của hàng sắt vụn. Bọn tôi biết được điều này nên cứ đợi đến buổi trưa bộ đội đi nghỉ bọn tôi nhảy xuống ao giả vờ tắm mò lên và đưa đí bán, tôi và cả anh tôi đều tham gia vụ này. tiền bán được bao nhiêu tôi đưa về cho mẹ, mẹ hỏi thì tôi bảo tiền do con đi lượm sắt vụn về bán chứ mẹ không biết tôi mò trộm dưới ao. Cái vụ kinh hoàng nhất mà tôi còn nhớ là có lần tôi và 2 thằng bạn nữa biết đơn vị bộ đội vừa mới chở mấy chục tấm ghi đường bay về để lắt sân xưởng nên còn để ngoài sân.
Buổi tối đợi đến khoảng 9, 10h đêm mọi người đi ngủ bon tôi trèo bờ rào vào và tuồn 2 tấm ghi xuống ao rồi lặn đưa ra ngoài sau đó lấy cỏ tấp lại đợi đến tờ mờ sáng bọn tôi khiêng ra bán cho cửa hàng sắt vụn gần đấy. Lần ấy tôi kiếm khá bộn tiền, tôi tự đi mua cho mình một bộ quần áo mới, còn lại tôi đưa cho mẹ và cho em gái tôi một ít mua quà. Lâu dần thành quen, cứ hết tiền là bọn tôi lại nhảy xuống ao mò sắt lên bán, đâu chưng được 3,4 tháng mấy chú bộ đội biết được họ đã phục bọn tôi để bắt.
May bon tôi có mấy đứa con của ông bảo vệ trong bộ đội báo nên tránh được. Từ đó trở đi bọn tôi càng thận trọng hơn và tiền kiếm củng ít hơn. Thấy khó quá tôi bàn với mấy đứa làm một vụ cuối rồi nghỉ luôn. trước quán nhà tôi có một cái gầm ô tô con khoảng chừng đâu 1,5 tạ, phải 6,7 thằng to khỏe mới khiêng được. Tôi họp cả hội lại bàn sẻ cưa đôi nó ra và khiêng từng cái một. Cứ đến khoảng 7,8 giờ tối bọn tôi giả vờ ra ngoài ngôi chơi trên cái gầm ô tô đó và cưa, cưa 3 tôi thì đứt hẳn.
Tối thứ 4 bọn tôi quyết định khiêng ra bán. Đó là một tối đầy lo âu và sợ hãi. Khi người đi đường đã vắng hẳn, tôi và thằng Hải béo ra mật hiệu cho cả bọn hành động. Cả 7 thằng chúng tôi chia nhau mổi đứa một phía hỳ hục khiêng qua đường và đi thẳng tới cửa hàng sắt vụn, vừa đi cả lũ vừa lo bị phát hiện, ngoái trước ngoái sau, chó của mấy nhà cạnh đó thì cứ sủa liên hồi. May cho chúng tôi không có ai phát hiện ra, đến nơi thì của hàng sắt vụn đã đóng cửa, nhưng chổ quen biết nghe bọn tôi gọi là họ ra mở cửa ngay.
Lần này họ ép giá bọn tôi vì biết là đồ ăn trộm, bọn tôi đành chấp nhận giá rẻ, cả lũ về mà tiếc hùn hụt, lầm rầm chửi mụ chủ của hàng sắt vụn suốt cả đường về. Đêm đó tôi không sao ngủ được, tôi vẩn linh tính có một điều gì đó ghê gớm sẻ ập đến gia đình tôi.
Tôi bắt đầu thấy sợ một cảm giác tội lỗi, sợ hãi mơ hồ ám ảnh tôi, tôi bắt đầu nghỉ đến những điều tồi tệ nhất, nếu như vụ việc vở lỡ thì sao? nếu mẹ biết mình là một tên trộm thì tôi sẻ biết ăn nói gì vơi mẹ đây? chắc mẹ sẻ chết vì tôi mất. Bởi mẹ luôn nghỉ tôi là đứa nhút nhát, nhỏ bé nhất trong nhà, me thương và chiều tôi từ nhỏ không bắt làm việc gì quá nặng nhọc, mọi việc anh và em tôi đều phải làm hết, mẹ đâu nghỉ tôi có đủ gan để là làm một tên ăn trộm, " mẹ ơi con sai rồi, con trai của mẹ sai rồi" tôi bắt đầu thấy hối hận, bắt đầu thấy cắn rứt những giọt nước mắt cự tuôn trào ra hai bên khóe mắt, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết.
Có giọng ai đó oang oang phía ngoài cửa, hình như giọng bác Long. Tôi dụi mắt nhìn ra cửa số thì thấy trời khá trưa rồi. Tôi nằm im và cố lắng nghe coi có chuyện gì. Mẹ tôi hình như đang phân bua với Bác Long về cái gì đó bị mất tối qua. tôi bắt đầu thót tim, thôi đúng rồi mọi việc bại lộ rồi. Mẹ tôi vẩn khăng khăng một hai rằng, thằng Hùng không bao giờ làm chuyện đó, còn bác Long yếu cầu mẹ tôi đưa tôi ra để bác gặp, mẹ tôi bảo nó còn ngủ khi nào nó dậy tôi sẻ nói sang gặp bác, và còn khẳng định với bác là tôi nhút nhát không thể nào làm chuyện tày trời vậy được.
Bác Long là xưởng trưởng của đơn vị bộ đội đó, cái gầm ô tô trước nhà tôi là của xưởng vì trong xưởng chật quá nên họ để tạm ngoài này chưa chuyển vào. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, nằm suy nghỉ một lúc tôi dậy ăn sáng, me tôi kể lại chuyện bác Long báo mất cái gầm ô tô trước nhà tối qua, và mẹ hỏi con có biết ai lấy không, tôi lắc đầu bảo con không biết, tối qua con ngủ sớm, và bảo sang gặp bác Long.
Cả ngày hôm đó cả lũ bọn tôi họp lại và bắt dầu tìm phương án bảo vệ, thằng Hải béo bảo rằng nếu hỏi cứ nói không biết, thế là được, không bắt tận tay không làm gì được đâu mà sợ, cả hội nhất trí. Nhưng cả ngày hôm đó tôi không tài nào tỉnh tâm cho được, tôi bắt đầu thấy ăn năn về việc làm của mình, tôi biết trước sau gì củng lộ vì họ sẻ ra hỏi chủ cửa hàng phế liệu là biết.
Trưa đó tôi không nuốt nổi cơm, mẹ tôi gặng hỏi tôi chỉ bảo là mệt quá. Mẹ goi ta ra sau quán gặp không muốn cho bố tôi biết. mẹ tôi nói, con nói thật với mẹ đi, mọi việcbác Long đã nói với mẹ cả rồi, nếu con làm thì con sang xin lổi bác bác sẻ tha cho, còn con cứ cố tình chối tội thì bác báo lên cơ quan, bố mẹ không có mặt mủi nào nữa đâu.
Tôi khóc và xin lổi mẹ tôi, mẹ tôi an ủi thôi con biết nhận tội là được rồi con sang xin lổi bác long và khai thật cho bác, mẹ sẻ sang xin lỗi bác sau. Tôi vừa khóc vừa đi đến nhà bác Long, ngấp nghé ngoài cửa mãi tôi mới dám vào, tôi cố lau sạch nước măt. thật nhục nhã, tại sao mình lại có thể làm những chuyện tày trời thế được, nói với bác thế nào đây. mà vào trong nếu có chị Giang ở nhà thì thật không biết rúc mặt đi đâu.
Chị Giang là con gái thứ 2 của bác Long, chị dáng người thon thon, khuôn mặt trái xoan, khá xinh xắn, chị hơn tôi 4 tuổi. Chị vừa mới được bác Long đưa ở quê lên để học may được gần năm nay. Tôi thích chị ngay lần đầu gặp, chị có cái gì đó gióng với người con gái trong trí tưởng tượng của tôi, mà chỉ lại ăn nói nhỏ nhẹ nữa. Có lần tôi đang ngổi học bài chị sang chơi ngồi sát ngay cạnh tôi xem tôi học, người tôi bổng nhiên nóng bừng, tây cầm bút viết mà run run, mùi hương từ chị lan tỏa sang mà tôi ngất ngay hồi lâu mới định thần được. sau buổi đó tự dưng tôi yêu chị thì phải, có lẻ là một thứ tình yêu trẻ con, mơ hồ, huyền hoặc, nhưng lâng lâng khó tả.
Cái quán vừa là nhà của gia đình tôi cách cái quán của nhà bác Long khoảng chừng đâu 100m, hàng ngày mẹ thường bảo anh tôi qua bên xưởng ô tô sắt với quán của bác Long để lấy nước về nấu ăn, nhưng tôi lại xung phong tranh đi vì chỉ muốn để được nhìn chị ngồi may trước quán.
Có lần tôi đi qua quán thấy có một chú bộ đội cứ ngồi sát lấy chị, hình như đang tán tỉnh, tôi thả xô nước xuống cứ nhìn chằm chằm, đày gen tức, bổng nhiên chị nhìn ra thấy tôi, chị đỏ mặt rồi bẻn lẻn xích ra khỏi chú ấy. Tôi củng giả vờ quay mặt rồi xách nước đi. Tôi vừa đi vừa cười mĩm khoái chí hay chị củng yêu mình thật. Nhưng mổi tội tôi nhỏ và thấp hơn chị quá nên tôi rất ái ngại và rụt rè mổi lần gặp chị, cho nên cái cảm xúc đó tôi cứ giấu kín trong lòng.
Lần này mà vào gặp chị thì thật là hổ thẹn cho một thằng đàn ông như tôi quá. Tôi vừa ngó vào trong xem chị có nhà không thì đúng lúc bác Long nhìn ra, bác thấy tôi gọi luôn, à Hùng đến đó rồi à, vào đi cháu. Tôi rụt rè bước vào. Bác chỉ ghế tôi ngồi, tôi liếc vào buồng thì thấy Giang đang chơi bài với mấy chú bộ đội, tôi bắt đầu bối rối, và lo lắng, định xin lỗi bác Long rồi chạy ra luôn, nhưng chưa kịp thì bác Long đã ngồi sát bên vừa rót nước mời tôi uống vừa nói, bác đã nói với mẹ cháu về chuyện của cháu rồi, cháu không nên dấu diếm điều gì cả, đàn ông dám làm dám chịu. Cháu cứ khai thật cho bác, sai mà biết nhận sai mới là người tốt, bác sẻ tha cho.
Tôi bổng dưng bật khóc và mếu máo, tôi củng quên bẳng mát là đang có chị Giang ngồi trong buồng, cháu xin lỗi bác, tôi vừa nói vừa nấc, do thằng Hải con bác Tám xúi cháu làm, tôi sợ quá nên cứ đổ bừa cho thằng Hai béo. Nó còn bảo bọn cháu đừng nhận tôi thì không ai biết. Thế ngoài Hải ra còn ai nữa cháu, tôi bắt đầu khai tất tật. Tôi biết làm thế này là phản bội lại lời hứa với bọn kia, nhưng sử thế đến thế này không thể khác được, tôi còn có lòng tự trọng của mình, là một thằng đàn ông đúng nghĩa, để chị Giang củng không nghỉ xấu về mình.
Tôi tường thuật lại sự việc từ đầu đến cuối, bác Long chăm chú nghe và lắc đầu, các cháu liều quá, nếu bác mà báo công an bắt là các cháu ở tù đấy, tội ăn cắp nặng lắm.Nghe đến đi tù tôi càng khóc to hơn, cứ vừa nấc vừa xin lỗi bác. Bác vổ vai, cháu là người tốt, biết nhận lỗi là tốt rồi, còn mấy cậu kia ngày mai bác sẻ triệu tập lại bắt làm kiểm điểm và cam kết không được tái phạm. nếu tái phạm lần nữa bác sẻ báo công an, tôi không ngớt vừa mếu máo vừa cảm ơn bác.
Tôi ra về tâm trạng thật ngỏn ngang, nhưng tôi củng cảm giác như mình vừa được lớn lên thêm, vừa như trút nhẹ trong mình một gánh nặng lo lắng mà tôi ray rứt cảhôm nay. Sau bửa đó, cả hôi tẩy chay tôi. Có làm gì, chơi gì bọn nó củng không gọi tôi nữa. và tôi củng bỏ luôn tật ăn trộm.(còn tiếp)
cuộc đời sắc sắc không không
ham chí cái thú phù vân hỡi người