Trang trong tổng số 52 trang (515 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [46] [47] [48] [49] [50] [51] [52] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Diệp Y Như

@Anh Phụng: "hết các thứ đấy" là búp bê đồ hàng hay là mấy cái gạch đầu dòng định nghĩa ăn chơi anh post ở trang trước đấy ạ :|
Môn toả hoàng hôn,
Nguyệt tẩm mai hoa lãnh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Các bạn tranh luận? Tốt thôi! BĐH ủng hộ và rất vui khi thấy topic này sôi nổi lên trong những ngày qua. Tuy vậy, vẫn nhắc các bạn thêm lần nữa: cẩn trọng trong lời ăn tiếng nói trên diễn đàn Thi viện. Các bài post sử dụng những tiếng chửi thề, nói tục sẽ bị xóa ngay khi BĐH đọc thấy và nếu cứ tiếp tục sẽ bị khóa nick theo quy định.
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

qecun

@PVCT:

1.cái đoạn này hơi bị 'lủng cà' thì phải! Tình hình là chị đây có lôi cá nhân cá nhiếc gì vào đây đâu nhể? Chính chị đây là đứa tự kiếm ra tiền nhưng không ăn chơi đua đòi, chú em ạ

2. chị có biết"trưởng giả học làm sang" rồi, còn cái "Bourgeois gentilhomme" của Molière ấy thì chị cua mề không biết..
mọi người ai chẳng giải trí. Nhưng ai cũng phải xem phim, đọc sách để thành dân chơi chắc? sống hợp thời hợp cảnh bây giờ là phải ăn chơi đua đòi hở em? Kinh tế thế giới còn chưa thoát hẳn khỏi khủng hoảng đâu em ạ. Thừa tiền thì gửi tiết kiệm, làm từ thiện cho người sắp chết đói ngoài chợ còn có ý nghĩa hơn ném tiền vào thú ăn chơi 'tao nha nhã' của chú! Ở thivien này chắc cũng chẳng có mấy dân chơi. Chú bảo mọi người dốt hết chắc?

3. nào chị có ca ngợi cái bọn đú vãi chưởng hay cái bọn chỉ biết học bao giờ đâu? 'Nếu chẳng may con nhà giàu' thì nên sống như người bình thường chứ đừng đem tiền của bố mẹ ra tiêu rồi vênh váo với đời. Hoặc nếu không biết ném tiền vào đâu cho hết thì làm như ở phần 2 đã nói!

4.Thế theo chú như thế nào là 'cả mùa'? Nhiều người cứ tự cho mình là giỏi, khinh thường người khác, biết nhiều hơn 1 ít thì cứ tưởng ta đây đẳng cấp hơn, oai hơn. Rởm đời lắm!
vd: 1 đứa nhà giàu sành điệu thấy 1 đứa bình thường bỗng dưng ăn diện hơn mình, liền dài mỏ phang 1 câu: 'nửa mùa!' chú nghĩ sao?

5. Nông dân thích đua đòi' là ám chỉ cái bọn chỉ biết a dua, tinh tướng tự cho mình là hay. Tưởng cái nay không cân giải thích!
Côn Sơn suối chảy rì rào...
Có ông Nguyễn Trãi rít thuốc lào như điên!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

qecun

không phải ai cũng có tiền để ăn chơi. Nếu ai cũng lắm tiền thì chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu! Vì thế cái bọn tự nhận mình là đân chơi cũng đừng nên vênh vang quá kẻo có ngày lại bị chúng nó phang cho vm ra!
Côn Sơn suối chảy rì rào...
Có ông Nguyễn Trãi rít thuốc lào như điên!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phụng vũ cửu thiên

1. Chuyện công kích nói khơi khơi vậy. Tuỳ ai dòm vào thấy thế nào nghĩ thế đấy. Em đây cãi nhau theo trường phái ôn hoà, không có cần phải biểu cảm kiểu "Chị đây ghét nhất cái bọn này, cái bọn nọ". Cãi nhau mà nói như thế, chẳng khác nào lập ra cho mình 1 tấm bình phong đạo đức, chườn ra rằng mình đức hạnh hơn hẳn người đang cãi nhau với mình, khiến cho luận điểm của đối phương không được coi trọng. Như vậy là không công bằng. Chuyện nguỵ biện kiểu này được một đống các ông nhà triết học với cả lô gíc học Plato, Aristotle, Schopenhauer, ... nghiên cứu cả rồi (em không biết có bà nào trong số mấy nhà đó không, hay là cãi nhau mà lớn tiếng la toáng lên như vậy là đặc trưng của phụ nữ, mấy người cứ lao đầu vào tấn công xỉ vả người khác, làm người ta im miệng rồi tự cho mình có tài cãi nhau khiến ai cũng "xịt lốp"). Lưu ý: không nói phụ nữ nói chung, chỉ nói ai nghĩ mình có thể "phang vm" người khác.

2. Đề nghị xem lại câu từ post trước, không có bất kì khẳng định nào mang nghĩa "không dân chơi -> dốt", chỉ có "không học -> dốt". Đang nói tới chuyện "ăn chơi", tự nhiên lại lôi "từ thiện" vào là lạc đề. Đó là kiểu "nguỵ biện cá trích". Chuyện dùng tiền ăn chơi là một chuyện. Chuyện dùng tiền làm từ thiện là một chuyện khác. Chẳng lẽ cứ thừa tiền là cho người nghèo hết à? Làm từ thiện là một nhu cầu, học hỏi các thú vui, tìm tòi khám phá qua việc đọc sách, xem phim, nghe nhạc, nghệ thuật,... cũng là một nhu cầu. Ai dám bảo như cầu nào tốt hơn nhu cầu nào? Nếu chị bảo thay vì làm những việc vô ích như trên, đem lấy tiền làm từ thiện hết có phải tốt hơn không, thì chị xem lại trên thế giới xem, thằng NASA của Mỹ đấy, thằng CERN của EU đấy, sao bọn nó lấy mấy chục tỉ đô đem làm những cái nghiên cứu ngớ ngẩn, có khi tỉ lệ thành công thấp hay làm ra chẳng biết để làm gì? Sao bọn nó không đem mấy chục tỉ đô đó vứt sang châu Phi cho người ta có cái mà ăn?

3. "Nếu chẳng may con nhà giàu", thì đừng sống như bọn đú đởn, đúng. Nhưng sống kiểu nào là "như người bình thường"? Người bình thường trên phương diện nào? Thế té ra mấy đứa đọc sách, tìm tòi, tập toẹ vẽ tranh, đánh đàn, nấu ăn gì gì toàn bọn bất bình thường à?

4. Đã nói trên, chỉ cần biết 1 ít hoặc không nhiều cũng đủ hơn bọn không biết một tí gì mà suốt ngày cứ bô bô rồi.
Anh muốn lời nói của anh có người lắng nghe, ít nhất anh cũng phải có đủ thẩm quyển để nói. Mà anh chỉ có thẩm quyền khi anh có kiến thức về vấn đề anh nói. Tưởng tượng chị học lớp chuyên Văn nhé, có 1 thằng chuyên Toán không biết, bay ra trước mặt chị giảng về "Truyện Kiều", chị nghĩ sao?

5. Bọn "a dua tinh tướng tự cho mình là hay" là 1 biểu hiện của "nửa mùa". Nhưng bọn nào có đủ cơ sở để cho mình là hay thì lại là chuyện khác. Cái đó gọi là tự tin.
Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

814

Chơi thì đâu phải lúc nào cũng cần có tiền?  Không có tiền thì vẫn chơi được. Chỉ có cách chơi là khác với đám có tiền mà thôi.

Không nên công kích những người chơi phí phạm, nói vậy thì có khi bầu Đức cũng là dạng như thế. Đầu tư tiền vào việc chơi, có khôn ngoan, thì phải biết làm ra tiền lại từ nó. Mua nhạc cụ về chơi, chơi để thư giãn, thoải mái tinh thần mà học, mà làm việc, hiệu quả cao hơn, tất nhiên tiền kiếm được sẽ cao hơn (theo logic). Có lẽ mọi người sẽ cho rằng học sinh thì làm gì mà kiếm tiền được. Xin thưa: Thời này 9x đã biết làm part-time rồi, chưa kể học giòi thì sẽ được học bổng, thế chẳng phải kiếm ra tiền đ1o sao?
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

qecun

@ PVCT:
1. biểu cảm kiểu "Chị đây ghét nhất cái bọn này, cái bọn nọ' là cảm nhận của chị, chẳng có gì là sai cả! Chị tự thấy mình đức hạnh hơn hẳn cái bọn đấy! Chị có bẩu là ghét người đang cãi nhau với mình& khiến cho luận điểm của đối phương không được coi trọng đâu nhể?một bãi các ông Plato, Aristotle, Schopenhauer, ...có nghiên cứu đặc trưng của phụ nữ không hử chú? Nếu đặc trưng của phụ nữ là như chú nói thì chú cũng xấp xỉ phụ lão rồi đấy! Chị thực sự có thể 'phang vm' người khác, có sao không?
2.hình như chú có bẩu là ' ai không học dốt ráng mà chịu'
Cái khoản 'từ thiện' của chị chỉ là ý tưởng ở thì Will thôi. Ít ra còn hơn ăn chơi đua đòi. Có gì là không liên quan dâu?
 thằng NASA của Mỹ, thằng CERN của EU, bọn nó lấy mấy chục tỉ đô đem làm những cái nghiên cứu ngớ ngẩn, có khi tỉ lệ thành công thấp hay làm ra chẳng biết để làm gì? CHUẨN! Sao bọn nó không đem mấy chục tỉ đô đó vứt sang châu Phi cho người ta có cái mà ăn? _ TẠI SAO? TẠI SAO? TẠI SAO? Thay vì chạy đua vũ trang để vênh váo tự cho mình là to sao cái lũ chúng nó không nhìn thấy bao nhiêu là cái đau khổ của nhân loại?
Rặt 1 lũ ích kỉ! Định moi ra người ngoài hành tinh chắc? Đến lúc tìm được có khi người ta lại phang cho 1 câu: 'Về mà lo cho người chết đói trên hành tinh mày đi!'
3.  mấy đứa đọc sách cứ đọc, tìm tòi cứ tìm, tập toẹ vẽ tranh cứ toẹ (a quên) cứ tập...Nhưng không phải đứa nào cũng cứ phải bằng được đóng cái mác dân chơi lên mặt mới là hay!

4.chị học lớp chuyên Văn đây, khỏi cần tưởng tượng,có 1 thằng chuyên Toán không biết, bay ra trước mặt chị giảng về "Truyện Kiều", chị nghĩ là: 'không biết gì còn to còi!' Hết! chú có phản biện gì cứ trình bày!

5. Nhưng bọn nào có đủ cơ sở để cho mình là hay cũng không có quyền vênh váo cho mình là hơn đời. Hay cái này nhưng dốt cái khác. Vì thế, cứ bình thường mà 'yên lặng sống', 'điên cũng không dễ làm như người ta tưởng đâu!'
Côn Sơn suối chảy rì rào...
Có ông Nguyễn Trãi rít thuốc lào như điên!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

qecun

@814;
ha ha ha!
buồn cười quá đi mất!
chơi mà không có tiền thì chơi nước lã với lại khí giời à?
Kiểu chơi của người không tiền khác với người có tiền như thế nào cơ?
người có tiền đem tiền đi chơi, còn người không tiền bán nhà đi chơi phỏng? ( mà chưa chắc có nhà để bán!)
bầu Đức là dư lào?Tớ có bảo là không đồng ý chuyện kiếm tiền đâu? Kiếm tiền rồi giải trí thì cũng là việc mà tớ đương làm. Nhưng chẳng lẽ cứ có tiền là làm dân chơi rồi tiêu như rác chắc? Như thế là đáng công kích vô đối!
Côn Sơn suối chảy rì rào...
Có ông Nguyễn Trãi rít thuốc lào như điên!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Diệp Y Như

Nghe mấy anh chị cãi nhau, ờ quên, tranh luận cứ ong ong hết cả cái đầu, lòng văn vòng, chả vui vẻ tí nào :(
Thực ra không có tiền chưa hẳn là đã chơi được. Em có một người họ hàng (vai vế tùm lum cả em chả nhớ, nhưng mà em gọi người đó bằng ông). Ông là hoạ sĩ, nhà nghèo. Ông có một thú chơi đá quý từ năm 17 tuổi. Ông cư dành dụm tiền, mua đá về ngắm, quan sát, rồi đi tìm hiểu trong giới đá quý. Khổ, tiền ít, cứ mua viên này, nghiên cứu chán rồi lại bán đi lấy tiền nghiên cứu đến viên khác. Giờ ông cũng rành mấy thứ đó lắm. Nhà ông vẫn nghèo (nhưng cũng không phải là do cái thú chơi của ông đâu)
Em thử xem mấy cái thú chơi anh Phụng nói cái nào ít tốn kém nhất nhé:
- Âm nhạc: em nghĩ chỉ tốn tiền mua đàn thôi, dành dụm hết năm này qua tháng khác thì cũng phải có chứ, em nghĩ bố mẹ cho thêm một tí vào khoản này cũng không có vấn đề gì. Chơi nhuần nhuyễn một loại cũng phải nhiều thời gian, đủ để dành tiền mua cái tiếp theo. Đó là chưa kể nhà đã có sẵn đàn rồi. Em cũng thích cái trò này lắm nhưng mà bố mẹ em không thích, chỉ có ông chú bày vẽ cho, em cũng không có thời gian thành ra bây giờ cứ gọi là mổ cò [buồn]
- Mỹ thuật: cái này chắc ít tốn kém hơn đàn, nhưng mà mấy hộp bút xịn cũng đắt lắm. Nói chung để dành tiền, thế là xong.
- Ẩm thực: chỉ cần vài quyển sách nấu ăn, nhờ mẹ "đổi món" hằng ngày, mua thêm mấy thứ lặt vặt là xong thôi mà. Cái này có lực lượng tiêu thụ khá đông đảo, miễn là sản phẩm đừng có lập dị quá đáng.
- Sách: Em nghĩ cái này dễ nhất, sách lúc nào chả cần, đọc càng nhiều càng tốt (chọn lọc). Mua một quyển hay về ngắm cái bìa thôi đã đủ sướng bay lên mây. Không thì ebook trên mạng cũng nhiều, ra cửa hàng sách cũ còn kiếm đc những quyển xuất bản đã lâu, mà rẻ.
- Mấy cái thời trang phụ kiện em không rành, không biết, không quan tâm, nhưng chơi mấy cái đó tốn kém hơn cả.
Nói chung là chọn cái mà chơi, ăn chơi cũng đâu tốn lắm, nhất là khi chị tự kiếm ra tiền và không dùng nó vào việc khác quan trọng hơn.
Còn sự đau khổ của nhân loại rồi mấy cái nghiên cứu đó em không bàn, có tiền đi làm từ thiện thì tốt quá rồi. Em cũng thắc mắc y như chị qecun, sao không mang mấy chục tỉ hỗ trợ cho các nước kém phát triển? Nhưng mà em cứ tâm niệm thế này: việc gì mà không có lợi nhuận, không ra nhiều tiền thì xã hội tư bản sẽ không làm, mấy trò nghiên cứu, đổ tiền vào mấy thứ không đâu chắc còn cái gì bên trong, lớn lên rồi biết.
Trung lập :)
Môn toả hoàng hôn,
Nguyệt tẩm mai hoa lãnh.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phụng vũ cửu thiên

1, 3, 5. Không bàn nữa.

4. Đó chính là cái bọn "nửa mùa" mà em đang nói tới. Ít nhất cũng đồng quan điểm chỗ này.

2.(Trả lời chung cho DYN) Có biết bọn NASA với bọn CERN làm cái gì không mà to còi (dùng từ của chị đấy nhá), ai bảo bọn đấy lấy mấy chục tỉ đô đi làm vũ khí? Bọn NASA là Cục Quản trị Hàng không và Không gian Quốc gia của Mỹ, còn bọn CERN là Tổ chức Nghiên cứu Hạt nhân Châu Âu, toàn bọn khoa học cả. Các bạn chỉ nghĩ chuyện cho tiền người nghèo làm từ thiện là quan trọng nhật thì các bạn quả là vị kỉ. Các bạn có bao giờ để ý tới những nhu cầu khác của nhân loại không?

Đã bao giờ các bạn tự đóng vai những con người thế kỉ 19 trở về trước, ngồi ngắm Mặt trăng mà thầm ao ước một ngày ta có thể chạm tới nơi xa xăm ấy? Các bạn có biết tới truyền thuyết tháp Babel của dân Do Thái không, cái tháp cao thật cao thể hiện ước vọng muốn chạm lên tới trời đấy? Các bạn có nghĩ những con người cổ xưa ấy nhìn lên bầu trời xanh với mây trắng bay, trong đầu họ có những ước mong gì chưa? Nếu chưa, hãy thử, rồi sẽ thấy được nỗi vui mừng khôn xiết của nhân loại là như thế nào khi những con người đầu tiên của NASA bước lên được trên Mặt trăng với cả chục tỉ đô của nước Mỹ mà tổng thống Kennedy đưa ra; rồi sẽ thấy được nỗi rợn ngợp của vũ trụ, đó là cảm giác của những nhà thiên văn khi nhìn qua những chiếc kính viễn vọng khổng lồ (Hubble, etc); rồi sẽ thấy vì sao có những con người bỏ cả đời mình, bỏ cả đống neuron thần kinh của mình chỉ để suốt ngày ngắm sao trên trời.

Đã bao giờ các bạn cố công tìm hiểu vì đâu chúng ta ở đây, thế giới này là từ đâu? Đã bao giờ các bạn thử hỏi về bản chất vạn vật là gì? Đó là những điều mà cả nhân loại từ mấy ngàn năm nay vẫn tự hỏi. Các bạn có biết ở CERN người ta làm gì với mấy chục tỉ euro không? Người ta xây một đường ống dài 27 km, chỉ để bắn mấy hạt proton đụng nhau để mà nghiên cứu về những hạt cực kì cơ bản, những hạt có thể đưa ta lần về Big Bang. Người ta còn làm nhiều chuyện khác nữa, trong đó có cả dự án World Wide Web mà nhờ có nó, bây giờ chúng ta mới ngồi cãi nhau như vầy.

Nếu không có những chuyện "ăn chơi đua đòi" như vậy, không chỉ ở NASA hay CERN mà còn ở nhiều nơi khác, làm gì có chuyện cuộc sống của chúng ta được như bây giờ, làm gì có mấy chục tỉ đô cho những nước giàu để mà đem cho những nước nghèo. Nghĩ mà nghĩ chưa sát gốc. Thêm nữa, tưởng đem mấy chục tỉ đô vứt sang châu Phi là xong à? Không nghĩ tới chuyện người ta giành giật nhau à? Tự nhiên có tiền rớt xuống từ trên trời thế là tốt à? Tự nhiên một thằng ăn mày có 50 triệu VND trong tay, hỏi nó sẽ làm gì, nếu không phải tiêu hết đống tiền đó trong vài tháng?

Không chỉ có như vậy, các bạn đơn thuần lấy cái mà mình cho là quan trọng rồi chụp cho nó cái mũ là tất cả mọi người đều phải coi nó là quan trọng, thật là vị kỉ. Hãy nhìn ra những nhu cầu của cả những người xung quanh. Không phải cái gì quan trọng với bạn đều quan trọng với người khác. Tuỳ vào lúc nào, nhu cầu nào được đặt cao nhất, nhà văn Jostein Gaarder có nói như vầy, cũng là ý của mình: "Cái gì là quan trọng nhất trong cuộc đời? Nếu ta hỏi một người sắp chết đói, câu trả lời là thức ăn. Nếu ta hỏi một người sắp chết rét, câu trả lời là sự ấm áp. Nếu cũng câu hỏi ấy được đặt ra cho một người đang cảm thấy cô quạnh và đơn độc, câu trả lời có thể sẽ là sự bầu bạn. Nhưng khi các nhu cầu cơ bản đã được thỏa mãn, liệu sẽ có cái gì đó mà ai cũng cần không? Các triết gia cho là có. Họ tin rằng, con người không thể chỉ sống bằng bánh mì. Tất nhiên, ai cũng cần thức ăn. Ai cũng cần tình yêu và sự quan tâm. Nhưng ngoài ra, vẫn còn một thứ mà ai cũng cần, đó là tìm hiểu xem chúng ta là ai và tại sao chúng ta lại ở đây."

Chắc vậy là đủ. Nếu văn hơi lủng củng, bỏ qua cho, vì đang hơi buồn.
Ta chẳng muốn làm một mặt trời đỏ
Ôm hết mộng ngày
Ta chẳng muốn làm một ánh trăng bạc
Thâu hết đêm say
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 52 trang (515 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [46] [47] [48] [49] [50] [51] [52] ›Trang sau »Trang cuối