Trai bao
Đêm khuya vắng, ánh đèn đã vàng lắm
Tiếng ơ thờ, kẽo cọt quán hàng rong
Sương sa xuống, bảng lảng xen vòm lá
Phố không người, lọt thỏm bóng ràng rong
Đêm khuya lắm có người qua lặng lẽ
Phố thở dài, lẵng đãng buổi làm thơ
Khuya sang sáng, tiếng người xe vội vã
Kệ con, đời, mơ tiếp một ngày xưa
Con yêu quá, mẹ ôm con xoa xuýt
Má hây hồng, phụng phịu mĩu thò xanh
Sau khôn lớn, nghề nào con mơ ước
Bố bật cười: "anh chàng lém luyên thuyên"
Khi khôn lớn con thấy đời chuân chuyên thế?
Kiếm được tiền, lê lết đổ mồ hôi
Đôi khi khát cốc trà, lon nước mát
Đếch có tiền, miệng chóp chép nuốt khan
Đâu hay biết, lầm lì đêm đã xuống
Thời yêu đời, thời mải miết đêm khuya
Khuya in dấu, tiếng nghề in hằn xuống
Cứ xành xạch với ri rét băng phun
Đêm nay thức, sếp lệnh ra đột xuất
Đâu nề hà, kệ bụng réo đòi ăn
Tay bê giấy, dáng gầy như oằn xuống
Miệng vẫn cười, quần ống thấp ống cao
Thoảng khi rỗi thẫn thờ lang thang web
Lần vô tình gặp gỡ hoa Mộc Lan
Lòng sâu lắng, trong trẻo khắc xao xuyến
Những âm vần, ngữ điệu giầu chất thơ
Ngày tôi đến, trời sao mưa khủng khiếp
Mưa gầm gào, xối xả tới kinh thiên
Sâu tăm tối, lỗi nhà em toàn ngõ
Ngõ sao dài, lắt léo đến nên thơ
Rồi cũng đến, tôi gọi em ra đón
Em tươi cười, thoăn thoắt treo lên xe
Nhà hai lối, bố mẹ tôi làm thế
Đi lối này, khỏi phiền đến mẹ cha
Nàng moi móc lục lọi từng khoảng tối
Mỗi sữa đường dùng cùng tách cafe?
Tôi ngay thuỗn, thẽ thọt tôi xin phép
Thôi cho mình nước lọc, ghét cafe
Từ khi ấy hai trái tim thổn thức
Rồi hẹn hò, rồi tâm sự sẻ chia
Nàng thao thức, anh hay buồn vô cớ
Ngày không gặp như biển khát hoàng hôn
Rồi sao nhẵng lỗi lầm mắc chi chít
Phải cúi đầu, im lặng chịu xếp la
Được dăm bữa, lỗi lại đâu vào đấy
Sếp thở dài, thông cảm thàng này yêu
Một đên trắng tự sự cùng lý trí
Có chăng là sự thật một tình yêu
Chỉ say nắng, một tình yêu na ná
Vượt hơn bạn, nhưng chưa hẳn tình yêu
Anh xin lỗi xin em đừng buồn nhé
Đời khuyên rằng, "mày chấp nhận nó đi"
Chỉ chấp nhận thì mày mưói có tất
Từ cái Nhà tới cuộc sống giàu sang
Anh không dám hay anh không thể dối
trước tới giờ anh luôn sợ lương tâm
Nhưng em nói" có chăng anh đang tự lừa dối"
Yêu là gì? anh định nghĩa được không?
Hoang mang quá, anh bần thần suy nghĩ
Khó định hìnhm khó gọi cho đúng tên
Cái thứ tình, sao mà mông lung thế?
Thôi gật đầu, mọi thứ thế tự nhiên
Là trang mới, hai người kề vao bước
Bao nhọc nhằn, tai biến cùng đi qua
Mà đâu biết, cơn giông đang dần đến
Phủ trên mình, sự ấp áp đủ no
Cùng mơ ước, một gia đình nhỏ bé
Bàn tay nào xây dựng cho tương lai
Nào khăn ướt? kinh doanh giầy dép
Ta mơ màng, sở hữu cơ đồ riêng
Nhưng vốn đời, chữ ngờ ai biết trước
Tất kế hoạch, dự định đều không xong
Vì chưa chín, kiên định và ý chí
Đâm sinh buồn, sinh ỉ lại, buông xuôi
Là sinh chán, đồng thời sinh nhụt chí
Ăn chơi dài, anh trượt bước từ đây
Đêm không thức, sáng ngày vẫn ngủ nướng
Mệt làm gì, mọi thứ có em lo
Em không nói nhưng mà em buồn lắm
Chỉ âm thầm, em cố gắng làm gương
Đêm em thức, sang ngày em đậy sớm
Dáng nhọc nhằn, em một nắng hai sương
Bao cay đắng, mặn lòng, em mang hết
Tiếng ì xèo, tiếng rên xiết mẹ cha
Em vững bước lòng tin cùng ý chí
Mong một ngày, anh ấy sẽ tỉnh ra
Nhưng không biết hay là có tình không muốn biết
Vẫn xa đà, còn cáu gắt chửi la
Anh vô cớ, bao lần làm em khóc
Những nụ cười giờ tắt lim trên môi
Em khao khát, đến một khi nào đó
Thấy rùng mình, anh ấy lại như xưa
Em bước tiếp, hy vọng em gắng sức
Càng gồng mình, càng thất vọng liên miên
Anh vẫn thế, dù bao lần hối lỗi
Miết chơi bời, bóp nặn mồ hôi em
Đêm giá rét, ban ngày câu cá
Tối nằm dài, ôm mấy quyển truyện tranh
Cứ trượt dài, ngỡ ánh dương không tắt
Cứ hết tiền lại móc hầu bao em
Đâu biết rằng, người đời im không nói
Chấp làm gì, ghê tởm thằng trai bao
Có một lần, nghẹn lời, em thổn thức
"Bốn năm học, em săn sàng nuôi anh"
Em mong lắm, chí làm trai anh có
Thoả mong chờ, người phụ nữ nhỏ nhoi
Anh chăm chú, tai nghe mà như điếc
Vẫn quay cuồng bao ước vọng viển vông
Em quay bước, nhói tim em chua xót
Phận gái nào chẳng như hạt mưa sa
Cung uất ức là bao nhiêu buồn chán
Với thất vọng, hoà tui hổ khôn nguôi
Mới ngày nào bao niềm tin vọng tưởng
Giờ hết rồi, không 1 chút niềm tin
Và nó đến, cái ngày ấy nó đến
Em bình thản, em nói lời chia tay
Em không khóc vì không còn nước mắt
Đau khổ nhiều, em vô cảm trái tim
Tim tôi rách toạc ra như cấu xé
Cố kìm lại, gắng gượng không van xin
Nhưng đau đớn, tất cả như quị xuống
Tháng ngày này, tôi mới thật yêu em
Rồi nước mắt, rồi cúi đầu xin hứa
Rồi hy vọng, rồi có gắng bình sinh
Nhưng đâu còn, dù một tia ky vọng
Quá muộn rồi, giọt nước đã tràn ly
Thôi hết rồi, bao phố vui kỷ niệm
Đã xa rồi, nước mắt nhoè niềm đau
Ôi dữ dội, thăng trầm cùng sự kiện
Quên đi nào, mất đi rồi mới biết đến tiếc thương
Giọt đắng nào chao chát ở đôi môi
Để hằng đêm, cựa mình rên hiu hẩm
Ôi viết ố, loang thẫm một đời người
Vòng tay nào, chịu che chở, bao dung
Bước chân nào, trót bước hướng đi sai
Để giờ đây, không timg nổi lối về
Cho tôi xin, chấp nhận cả một đời
Nỗi dày vò, tai tiếng thời trai bao
Khuya lại đến, ánh đèn vàng vọt sẫm
Dáng người nào chênh chao bởi màn sương
Lang thang thế, bờ nào cập tới bến?
Bến không thuyền, cũng không cọc dây neo...
Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương.