THỜI GIAN
Cho tôi xin một liều thuốc thời gian
Để xoa dịu vết thương lòng đau nhói
Chỉ bằng vài lời nói
Sao dễ dàng vượt qua?
Nỗi đau dường như quá đà
Liệu rằng tôi có bước qua nổi?
Chỉ một liều thuốc thời gian thôi
Có làm trái tim nát tan lành lại?
Có làm những điều khô cứng trở nên mềm mại?
Để tôi được bình yên!
Những nỗi đau và cả những muộn phiền
Trên con đường dài rong ruổi
Giờ sao tôi sợ sệt và yếu đuối
Trốn chạy bản thân mình, tôi không dám đối mặt.
Vẫn còn sợi dây cước bền chặt
Nối con diều lòng tôi với mặt đất
Người tôi yêu ơi, nỗi đau này rất thật
Anh đã thả diều bay mất rồi!
Vậy là lòng tôi còn lại với chơi vơi
Với niềm đau chưa thể thành dĩ vãng
Những chiều mưa buồn lãng đãng
Tôi sẽ nhớ ai?
Giữ những gì tốt đẹp nhất ở lại
Sau cuối
Lời bài hát anh yêu thích đã nói
Ta dừng lại để không làm tổn thương nhau
Rồi con đường tôi đi sẽ đến đâu
Với muôn vàn mũi gai và sao quá dài?
Không biết!
Thời gian sẽ trả lời hết
Cầu bình yên...
Em sẽ yêu anh như cơn mưa ngâu dịu hiền
Rả rích chiều thu buồn âm ỉ
Xua tan mọi dằn vặt ích kỷ
Để anh hạnh phúc với tự do
Em đã là Lá, là Mưa và anh là Cây, là Gió
Hai chúng ta ai cũng có niềm đau trăn trở
Muốn hy sinh, muốn nén từng hơi thở
Vì hạnh phúc đối phương.
Thế là,
Trên từng chặng đường,
Ta đã có hạnh phúc
Dù nhỏ nhoi khi nỗi đau mới là có thực
Không kết thúc có hậu nhưng cũng đỡ mong manh
Phải không anh?
Em chẳng phải con nắng khát chòng chành
Như mùa hạ đốt lòng anh vệt cháy
Em chẳng thể như mùa đông run rẩy
Ru lòng anh nỗi lạnh lẽo vơi đầy
Phải làm như thế nào đây
Khi em chỉ có thể là em như thế?
Khóc với nỗi nhớ như cơn mưa dầm dề
Khóc cho lòng như mảnh ngói khô vô cảm.
Khóc cho người mình yêu bỗng trở nên lãnh đạm
Rồi ai sẽ là người khóc cho em?
Xin nỗi đau đừng trở thành vô hạn
Xin liều thuốc thời gian không kéo dài mãi mãi
Cho con tim luôn khát khao được sống lại
Với bình yên!
Xin một liều thuốc thời gian...
05/05/2008
Cỏ Nhỏ - "Thời gian"
Hạnh phúc
Là cảm nhận thực trên từng chặng đường đi
Chứ không phải chỉ là cảm giác khi đã tới đích