Rơi xuống và bay lên ...
Rơi đi...rơi đi hoa ơi, cho tất cả là thả lại trong thinh không mọi sự huyễn ảo cuộc đời. Hoa hay lá hay là mầu nhiệm vô thường một cõi tử sinh?...Ta đã thả trôi mọi sự bởi những dằn xé níu kéo từ mọi phía khiến ta thất đảm khi nhìn lại tim mình chỉ là một khoảng không mịt mù...
Ta nhói buốt nhớ... niềm nhớ quay quắt...nỗi nhớ cuồng say...trái tim nồng nàn cháy bỏng những khát khao yêu dấu giao hòa nơi giọt lệ xanh trong của miền đất vĩnh hằng. Ánh trăng tan, ta ngồi mãi nơi góc tối cuộc đời ray rức, ngoắc ngoải bởi chính sự chọn lựa quyết liệt của mình giữa những điều không thể và có thể, là sự tự do cô đơn trong một tình yêu vô hạn không bao giờ hiểu nỗi ở ngay trong cuộc đời lắm nỗi thị phi này. Và chỉ trong bóng đêm dịu dàng tĩnh lặng ta mới cảm nhận được nỗi đau khuất lấp của cõi hồn ta thầm nhớ tái tê một điều xẻ chia thật huyền ẩn lung linh.
Ôi, ta chìm đắm trong sự bay cao đến tận miền xa xôi dịu vợi rất đỗi hoan lạc khi nhẹ lòng buông thả những nặng nhọc trói buộc trong trùng vây cuộc sống ban mai dù rằng ta cũng rất yêu thương, rất cần thiết và cũng rất đợi mong. Ta nghe thanh âm gọi mời từ những ngày thơ ấu xa xưa bỗng xuyên thấu màn đêm sâu thẳm vẩy gọi ta đến cõi riêng tư huyền ẩn lạ thường này (mỗi lúc ta đau đớn riêng ta). Một thần sắc dung dị mà đau khổ trong cái uy nghi tĩnh tại nhưng tuôn tràn một trái tim chất ngất yêu thương từ trên cõi cao vời đó. Và từ sâu trong tâm ta cứ khắc ghi hình ảnh này như thế. Rồi một ngày khi đứng trước khổ đau sinh tử, trong ta đã chợt lóe lên cái tia sáng mờ ảo ẩn hiện để hồn mình chợt thênh thang bay cao thay vì qui ngã dưới chân cuộc sống quá ư nghiệt ngã lạnh lùng này...
Ta như bơi trong dòng suối mát dịu hiền thanh thoát với tâm tư ” một khí cụ bình an” vươn tới cuộc đời. Bước chân qua bao dặm đường với manh áo phong sương có lẽ nào con người đã chẳng để lại cho cuộc đời mong manh nhỏ nhoi này bao điều quý giá dù là có vẻ nghịch lý lẽ thường nhưng ta sẽ chẳng bao giờ nhận ra nếu ta không thể nhìn đời bằng một trái tim đã được trui rèn thanh luyện trong những thời khắc khổ đau oan khiên vẫn một lòng đằm thắm thương yêu. Ta ôm lấy tim mình thổn thức nghĩ suy bởi không lường được sự dấn thân trong tận hiến tâm linh đòi hỏi một sự quên mình triệt để thật rốt ráo như kẻ đang đi trên một lưỡi dao bén ngót mỏng mảnh nên lúc nào cũng phải tỉnh thức và nhất định không thể quay lui vì sợ hãi khổ đau. Một lúc lơ đểnh để cho sự ngọt ngào quyến rũ nên có lẽ ta mơ hồ đã bay mất đi tiếng gọi mời sâu thẳm của ngày tháng xa xưa cho tâm hồn thôi cũng đành như bất định trong cái phù du.
Có không, khi ta đang lao mình xuống vực sâu thăm thẳm với một niềm tin vô bờ về một tình yêu vĩnh cửu dù rất mong manh như sợi tơ trời cùng với ngỗn ngang tuyệt vọng hải hùng trong cõi con người này vậy. Đêm tối dường như bao trùm phủ kín như một vị quan tòa tối cao ngăn chận mọi sự vẫy vùng của ta cho tới lúc ta kiệt sức mòn hơi để bắt đi cái linh hồn yếu đuối vốn chỉ khát khao có được hơi thở của chính mình trong tình yêu cuộc sống. Ôi, vòng gai quá nhiều những sắc nhọn sẽ trở thành nụ hôn tình yêu hiến thân bất diệt nếu cõi lòng ta trong trắng như tơ chẳng tham luyến mưu cầu chiếm hữu của nhân sinh...
... và bay lên, bay lên những đóa mây trắng trên thảo nguyên, trên biển khơi!
Bạch Vân
...xưa ai đội đá vá trời
nay ai nhặt đá giữa đời làm thơ ...
☆☆☆☆☆ Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook