Trang trong tổng số 440 trang (4397 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [275] [276] [277] [278] [279] [280] [281] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Thái Phan

Cho phép cháu chen ngang.Cháu chưa trải đời nhiều nên chưa thể thẩm thấu hết những bài thơ của bác NT(:D).Nhưng cháu rất thích bài Bất Chợt của Bác.Cháu thấy nó giống Cô bé của cháu:D.Nhưng giả dụ như "Biết yêu thương rồi mà thuyền vẫn không về"thì sao hả Bác?Bác viết bài thơ này với tâm trạng gì vậy Bác.
Thái Phan
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

@thai32: Cảm ơn bạn đã ghé vào NMNĐR, và cảm ơn vì bài thơ mình giống với bài thơ của bạn!
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Zaolin đã viết:
Gió đông buồn ...

Cứ hễ thấy đông ... gió lại buồn
Phải chăng như thế ... có thật không ?
Hay người tức cảnh lùa vào gió
Gán tội chưa xuân ... gió phải buồn!

Liễu rủ chiều buông men chếnh choáng
Hồ tự đa đoan gió lãng du
Lạc bước chiều đông nơi xứ lạ
Mải ngắm hồng nhan quên tạ từ ...

Sóng sánh trăng nghiêng đầy trong chén
Đào phai ngạo nghễ với phong vân
Lòng người đã có mùa xuân đẹp
Bận lòng chi với chuyện thế nhân

Bốn mùa quanh quẩn đùa với gió
Xuân, hạ, thu, đông cũng gió thôi
Sao lòng trắc ẩn khi đông tới
Lạnh lẽo tàn phai với đất trời!



Tự cổ chí kim đông phong vịnh
Sầu đa như thử tự đông phong =))
@Zaolin: Cảm ơn nhé, vì đã họa lại cùng!
Vậy thì từ nay, muốn bớt buồn, người đời cần phải tránh xa việc làm thơ về gió mùa đông? :P Lời "cảnh báo" hay đây! :)
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Rào-Nam

Nguyệt Thu đã viết:
@ngh.mai: Đọc bài thơ Mỏi của em, tự nhiên chị nhớ bài Nỗi niềm của chị, chắc vì bài thơ em bắt đầu bằng "Có một con sóng mỏi", còn chị thì "Có một con sóng nhỏ"

Bài thơ ấy như thế này:


Có một con sóng  nhỏ
Lạc loài nơi biển khơi
Nửa yêu đời sóng gió,
Nửa còn e dập vùi...

Hôm theo thuyền về  bến
Thấy đời như bình yên
Sóng ven bờ âu yếm
Hôn mãi lên đất liền

Từ đó con sóng nhỏ
Thôi còn mơ khơi xa
Tiếng lòng chừng tĩnh lặng
Vỗ bên bờ hiền hoà...

Những hôm trời giông bão
Dội lòng con sóng xưa
Xôn xao ngàn nỗi nhớ
Sóng những muốn tung bờ!

Rồi mặt nước bình yên
Con sóng dường tỉnh mộng
Bên bờ lại vỗ êm
Giấu tiếng lòng xao động...

Lao xao ngàn sóng vỗ
Đưa bao thuyền ra khơi
Ai có nghe trong gió
Âm sóng vang bồi hồi?

(NT, 1992)


Post bài thơ này ra đây, cũng là một cách để trả lời em hôm nay vậy! Con sóng nhỏ trong lòng chị ngày đó hình như đến giờ vẫn còn nguyên, không thay đổi, dù khi thăng khi trầm, khi âm ỉ lúc trào dâng. Để ý cái dòng thời gian em sẽ thấy: 1992! Mười tám năm rồi chứ có ít đâu? Mà có khi mười, hai mươi năm nữa, vẫn sẽ thế! Vậy em nghĩ chị có mỏi không? Có đấy! Có nhiều khi mệt mỏi, thậm chí con sóng ấy còn muốn rã rời và có lúc còn cả muốn buông xuôi, chìm nghỉm. Tưởng thế thôi, qua cơn mỏi mệt, người ta lại đứng dậy và tiếp tục dấn bước, bởi vì con đường phía trước còn chưa phải là ngõ cụt mà! :)
Tiếng lòng còn âm vang mãi để mình lại tiếp tục viết, tiếp tục làm thơ mà diễn tả nỗi lòng mình, nỗi lòng người... :)

Chị rất thích hình ảnh "tia nắng mỏi" trong bài thơ của em:

"Có một tia nắng mỏi
Tìm nơi đỗ bình yên
Chọn một khe cửa nhỏ
Rắc lên khung lụa mềm."


Nghe trong chiều mỏi


Tia nắng dầu có mỏi
Vẫn không đành lụi tàn
Từ một khe nắng nhỏ
Tỏa ra ngày mênh mang

Một lời ru có mỏi
Vẫn cho giấc bình an
Bao ân tình đón đợi
Trên cánh đồng thời gian

Sóng kia dù có mỏi
Vẫn buông lời yêu thương
Gửi khơi xa vời vợi
Bấy nhiêu niềm vấn vương...

Lá trên cành có mỏi
Rơi xuống bờ cỏ mềm
Chiều hôm chờ sương gội
Mai đón mặt trời lên

Bước đường xa có mỏi
Hãy ngồi xuống bên thềm
Lắng nghe tình yêu gọi
Bỗng thấy đời ấm êm...

NT, 17/3/2010
@chị Nguyệt Thu: mấy ngày trước em bận quá, không gặp chị và TV, thấy nhớ vô cùng. Nay thì rảnh rồi chị à, em viết tặng chị mấy dòng nhé.

HẾT MỎI

Có những ngày tháng mỏi
Đã trôi vào xa xăm
Và nắng vàng lại đến
Mang yên bình ghé thăm.

Ta lại tìm lời ru
Gắn thêm từng nốt nhạc
Nốt thăng bừng câu hát
Nốt trầm gieo lặng yên.

Ta lại tìm con sóng
Đã vô tình đi xa
Để gửi vào lời nhắn
Tràn biển khơi bao la.

Một màu xanh của biển
Một màu đất sinh sôi
Nuôi biết bao mầm sống
Kết thành bao lứa đôi.

Đi hết con đường mỏi
Gặp rừng hoa nắng tràn
Và tình yêu vẫy gọi
Ôm hết cõi nhân gian.

22-3-2010.

Vô tình thu vắng lung linh nắng vàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

@Bạn Phạm Thôn Nhân: Thấy bạn đã có thể vào Thi viện lại và post bài, NT thấy rất mừng. Mong bạn sẽ tiếp tục khỏe nhiều thêm, bạn nhé!
NT cảm ơn lời chúc bạn dành cho NT và Thi viện, cảm ơn và rất cảm kích vì bạn tuy chưa thật khoẻ lắm nhưng vẫn họa đáp lại bài "Thơ" của NT. Bài họa rất hay, bạn ạ! :)

---------------------------

** Không hiểu sao mạng ở nhà NT tối nay quá chậm, gần như không thể post bài lên Thi viện được. Để trả lời các bạn trong NMNĐR, NT đã mất gần 2 tiếng đồng hồ, chờ cho bài được đưa lên... :(
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Zaolin

@ chị NT : Thật là là vì e nghĩ người đời hơi bất công vì ít để ý đến cái đẹp của đông nói chung và gió đông nói riêng nên có cảm xúc ấy thôi ...

"Tôi nghe tiếng ngựa buồn chân hí
Phố xá lưa thưa khép cửa dần
Người ta để trống chiều đông đẹp
Chỉ vì mơ đón sáng mai xuân"

"Buổi chiều đẹp nhất trong năm - Đoàn Vị Thượng"
Tự cổ chí kim đông phong vịnh
Sầu đa như thử tự đông phong ...!!!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

ngh.mai đã viết:
Nguyệt Thu đã viết:
@ngh.mai: Đọc bài thơ Mỏi của em, tự nhiên chị nhớ bài Nỗi niềm của chị, chắc vì bài thơ em bắt đầu bằng "Có một con sóng mỏi", còn chị thì "Có một con sóng nhỏ"

Bài thơ ấy như thế này:


Có một con sóng  nhỏ
Lạc loài nơi biển khơi
Nửa yêu đời sóng gió,
Nửa còn e dập vùi...

Hôm theo thuyền về  bến
Thấy đời như bình yên
Sóng ven bờ âu yếm
Hôn mãi lên đất liền

Từ đó con sóng nhỏ
Thôi còn mơ khơi xa
Tiếng lòng chừng tĩnh lặng
Vỗ bên bờ hiền hoà...

Những hôm trời giông bão
Dội lòng con sóng xưa
Xôn xao ngàn nỗi nhớ
Sóng những muốn tung bờ!

Rồi mặt nước bình yên
Con sóng dường tỉnh mộng
Bên bờ lại vỗ êm
Giấu tiếng lòng xao động...

Lao xao ngàn sóng vỗ
Đưa bao thuyền ra khơi
Ai có nghe trong gió
Âm sóng vang bồi hồi?

(NT, 1992)


Post bài thơ này ra đây, cũng là một cách để trả lời em hôm nay vậy! Con sóng nhỏ trong lòng chị ngày đó hình như đến giờ vẫn còn nguyên, không thay đổi, dù khi thăng khi trầm, khi âm ỉ lúc trào dâng. Để ý cái dòng thời gian em sẽ thấy: 1992! Mười tám năm rồi chứ có ít đâu? Mà có khi mười, hai mươi năm nữa, vẫn sẽ thế! Vậy em nghĩ chị có mỏi không? Có đấy! Có nhiều khi mệt mỏi, thậm chí con sóng ấy còn muốn rã rời và có lúc còn cả muốn buông xuôi, chìm nghỉm. Tưởng thế thôi, qua cơn mỏi mệt, người ta lại đứng dậy và tiếp tục dấn bước, bởi vì con đường phía trước còn chưa phải là ngõ cụt mà! :)
Tiếng lòng còn âm vang mãi để mình lại tiếp tục viết, tiếp tục làm thơ mà diễn tả nỗi lòng mình, nỗi lòng người... :)

Chị rất thích hình ảnh "tia nắng mỏi" trong bài thơ của em:

"Có một tia nắng mỏi
Tìm nơi đỗ bình yên
Chọn một khe cửa nhỏ
Rắc lên khung lụa mềm."


Nghe trong chiều mỏi


Tia nắng dầu có mỏi
Vẫn không đành lụi tàn
Từ một khe nắng nhỏ
Tỏa ra ngày mênh mang

Một lời ru có mỏi
Vẫn cho giấc bình an
Bao ân tình đón đợi
Trên cánh đồng thời gian

Sóng kia dù có mỏi
Vẫn buông lời yêu thương
Gửi khơi xa vời vợi
Bấy nhiêu niềm vấn vương...

Lá trên cành có mỏi
Rơi xuống bờ cỏ mềm
Chiều hôm chờ sương gội
Mai đón mặt trời lên

Bước đường xa có mỏi
Hãy ngồi xuống bên thềm
Lắng nghe tình yêu gọi
Bỗng thấy đời ấm êm...

NT, 17/3/2010
@chị Nguyệt Thu: mấy ngày trước em bận quá, không gặp chị và TV, thấy nhớ vô cùng. Nay thì rảnh rồi chị à, em viết tặng chị mấy dòng nhé.

HẾT MỎI

Có những ngày tháng mỏi
Đã trôi vào xa xăm
Và nắng vàng lại đến
Mang yên bình ghé thăm.

Ta lại tìm lời ru
Gắn thêm từng nốt nhạc
Nốt thăng bừng câu hát
Nốt trầm gieo lặng yên.

Ta lại tìm con sóng
Đã vô tình đi xa
Để gửi vào lời nhắn
Tràn biển khơi bao la.

Một màu xanh của biển
Một màu đất sinh sôi
Nuôi biết bao mầm sống
Kết thành bao lứa đôi.

Đi hết con đường mỏi
Gặp rừng hoa nắng tràn
Và tình yêu vẫy gọi
Ôm hết cõi nhân gian.

22-3-2010.
@ngh.mai: Cảm ơn em.:) "Hết mỏi" rồi thì tốt!:D
Em tỏ ra rất hợp với thể thơ năm chữ này đó!=D>
Chị cũng bận quá. Và cũng khá là mệt nữa. Người cứ váng vất vì phải đứng phơi giữa nắng! :) Hôm nay là ngày cuối để chuẩn bị cho một đại lễ diễn ra vào sáng sớm ngày mai ở chỗ chị. Do vậy mà chỉ tranh thủ được rất ít thời gian vào Thi viện.
Đêm qua, thấy bài của em trong NMNĐR mà chị không sao trả lời được. Mạng chậm đến mức... nghẹt thở! :)

Chúc em vui và lại vào Thi viện thường xuyên để không... bị nhớ! :D
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Nguyệt Thu

Zaolin đã viết:
@ chị NT : Thật là là vì e nghĩ người đời hơi bất công vì ít để ý đến cái đẹp của đông nói chung và gió đông nói riêng nên có cảm xúc ấy thôi ...

"Tôi nghe tiếng ngựa buồn chân hí
Phố xá lưa thưa khép cửa dần
Người ta để trống chiều đông đẹp
Chỉ vì mơ đón sáng mai xuân"

"Buổi chiều đẹp nhất trong năm - Đoàn Vị Thượng"
@Zaolin: Chị thì nghĩ không phải người đời bất công, mà đó là vì người đời đã dành cho mùa đông một đặc trưng rất riêng: nỗi buồn. Bởi nỗi buồn cũng thật đẹp. Nhờ buồn mà có những áng thơ hay, nhờ đó mà mùa đông đã khắc dấu ấn riêng lên thơ của thi nhân ngàn đời nay, một vẻ đẹp mà không mùa nào "giành" nổi!:)
Em nói làm chị chợt nghĩ: không biết mình đã làm được một bài thơ đẹp nào về mùa đông chưa??
"Hương Giang nhất phiến nguyệt
Kim cổ hứa đa sầu"
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Chằn Shrek

ĐỊNH LUẬT BẢO TỒN NĂNG LƯỢNG

Em ơi!

Khi trong em chất ngất những niềm vui
Em biết không? Biết bao người chuốc những ngậm ngùi...
Cũng giống như:
Ngoài trời kia oi nồng, tia hạ gắt...
Chiếc du lịch bắt mắt, máy nổ êm
Đỗ hàng cây rợp,Chỉnh điều hoà, kích lạnh thêm
Xả thán khí, gom về làn hơi ẩm cuối...

Ta nào đâu có chút gì tiếc nuối
Chẳng quan tâm thời tiết có bão hoà
Ta vẫn hồn nhiên thoải mái của riêng ta
Hiệu ứng là gì? Ra sao nhà kính?

Em à!
Trời ban cho hạnh phúc cứ hưởng đi!
Chợt ngẫm quanh ta chút, có mấy khi...
Nhưng điều ấy có gì đâu chi phối?
Lòng trắc ẩn hay xen lẫn với kiêu kỳ...

Mặc áo giáo điều
Khoác vỏ quan liêu
Vênh vang trịch thượng
Không còn độ lượng...
Sống sượng, vô tâm

Chỉ cần nơi em một chút âm thầm...
Nhỏ thôi! Nhưng có thể hồn người mát rượi
Nghĩ thôi! Dù cửa miệng vẫn lặng câm
Hiểu và suy cùng định luật: Bảo tồn năng lượng...
-------------------------------------------------
Lâu rồi, ghé NT gởi một bài ...hơi nghiêm chỉnh tí!:)
Shrek - Chằn Tinh Xanh yêu thơ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa bim bim

@ Shrek: Bài thơ "Định luật bảo tồn năng lượng" hay lắm Shrek ạ, một cái gì đó xót xa cho đời sống này, cho tình người, cho những số phận ở hai thái cực của cuộc đời. Không biết hiểu theo hướng này có đúng cảm nghĩ của Shrek trong bài thơ không? HBB đọc mà muốn ứa nước mắt. Xin viết lên vài dòng cảm xúc hoạ cùng bài thơ trên của Shrek:
      Trong nỗi niềm riêng
Khi trong em chất ngất những niềm đau
Em vẫn biết bao người đang ấm êm hạnh phúc
Trên đường đời đầy chông gai và nước mắt
Em vẫn nghe ngoài kia vang vọng những tiếng cười
Những tiếng cười của cuộc đời viên mãn.
Nhưng em lặng im, nhủ mình đừng than vãn.

Đời người vốn muôn màu đen đỏ tím vàng
Em đâu trách ông trời phân chia hai thái cực.
Tạo hoá còn có đủ âm dương, trời đất
Có suối sông sâu, có núi cao vời
Có đêm đen, cũng có ngày chói lọi...
Đừng ai thấy ngại ngần khi hạnh phúc về tay
Cứ hưởng, cứ vui, cứ rộn rã, cứ nồng say
Cứ ở yên trong lâu đài, dẫu ngoài kia bão tố.

Chỉ xin người một phút thôi, một phút mỗi ngày
Ngẫm đến nỗi đời chung hiện hữu nơi này
Và của mai sau, mai sau bao thế hệ...
Con tạo xoay vần, quẩn quanh nhân thế...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 440 trang (4397 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [275] [276] [277] [278] [279] [280] [281] ... ›Trang sau »Trang cuối