http://www.tuoitre.com.vn...=194&ArticleID=246843 Thứ Tư, 12/03/2008, 16:42 (GMT+7)
Chuyện tình tự kể:
Lòng tự trọng
Xa anh, em vẫn luôn nhớ anh (ảnh chỉ có tính chất minh họa)
TTO - Em bảo rằng đừng nhớ, thế mà trái tim em vẫn thắc thỏm gọi tên anh. Sẽ chẳng bao giờ anh đến tìm em, sẽ chẳng bao giờ anh nhắn tin cho em.
Em cũng sẽ thế. Vì sao? Vì lòng tự trọng, vì cái tôi của hai đứa mình quá cao phải không anh?
Có ai đó bảo rằng: lòng tự trọng là nguyên nhân giết chết tình yêu. Hình như là thế.
Chúng mình xa nhau cũng chỉ vì lòng tự trọng. Một tin nhắn nhắc nhở anh - mà anh đã xa em, anh vội thay số không còn liên lạc với em nữa. Lòng tự trọng của em cũng nổi lên. Rồi chúng mình xa nhau.
Lúc đầu xa anh, em thấy "ghét" anh vì anh quá ích kỷ, vì anh quá tự cao. Nhưng rồi sau những lần trách mắng là nỗi nhớ anh da diết.
Em nhớ lần đầu tiên đi uống cà phê ở Hà Nội cũng là lần đầu tiên em đi với anh. Lần đầu tiên em say cà phê cũng là với anh. Lần đầu tiên em quyết định ở lại Hà Nội cũng là vì anh, lần đầu tiên em tìm được câu giải đáp: 1+1= N cũng là bởi anh và lần đầu tiên con tim em lỗi nhịp cũng là vì anh…
Em đã rất hạnh phúc mỗi lần tranh cãi với anh, mỗi lần nhận tin nhắn của anh dù đơn thuần chỉ là tin nhắn hỏi thăm sức khỏe.
Xa anh, em chỉ biết tự vấn chính mình rằng: hình như em đang yêu anh đơn phương. Còn anh, nếu anh yêu em thật lòng thì chắc không chia tay dài đến thế và nhẹ nhàng đến thế.
Nhiều lúc em tự nói với mình là hãy yêu đi đừng chờ đợi. Thế mà không hiểu sao, mỗi lần đi bên cạnh người con trai khác, em lại thấy nhớ anh nhiều hơn. Đã bao lần em định nhấc điện thoại gọi về cho gia đình anh, cho bạn bè anh để hỏi số điện thoại của anh, để hỏi xem anh đã “có gì mới” chưa. Thế mà bấm số rồi em lại tắt. Lòng tự trọng đã không cho phép em làm vậy.
Nhiều lúc em tự hỏi mình: làm thế liệu có ích gì không, hay chỉ vì lòng tự trọng mà anh và em đang để lạc mất nhau?
Tự nhiên, em thấy ghét “cái đứa tự trọng” trong em đến vậy.
Xa anh, em vẫn luôn nhớ anh. Em vẫn hi vọng một ngày nào đó trên dòng đời hối hả và tấp nập, tình cờ em gặp lại anh, em sẽ nắm lấy tay anh và nói với anh: hãy để lòng tự trọng thấp hơn tình yêu anh nhé. Liệu khi đó có còn kịp nữa không anh?
N.K.L.P. (Hà Nội)
=======================
Nguồn : Nhật ký online của Chân Trời Tím
Em bảo rằng đừng nhớ, thế mà trái tim em vẫn thắc thỏm gọi tên anh. Sẽ chẳng bao giờ anh đến tìm em, sẽ chẳng bao giờ anh nhắn tin hay gọi cho em.
Em cũng sẽ thế. Vì sao? Vì lòng tự trọng, vì cái tôi của hai đứa mình quá cao phải không anh?
Có ai đó bảo rằng: lòng tự trọng là nguyên nhân giết chết tình yêu. Hình như là thế.
Em xa anh cũng chỉ vì lòng tự trọng. Lúc đầu xa anh, em thấy "ghét" anh vì anh quá ích kỷ, vì anh quá tự cao. Nhưng rồi sau những lần trách mắng là nỗi nhớ anh da diết.
Xa anh, em chỉ biết tự vấn chính mình rằng: hình như em đang yêu anh đơn phương. Còn anh, nếu anh yêu em thật lòng thì chắc anh đã đến với em....
Nhiều lúc em tự nói với mình là hãy yêu đi đừng chờ đợi. Đã bao lần em bấm số điện thoại của anh, số này như lưu mãi trong tâm trí em mặc dù em đã detele tên của anh trong phôn tay của em.Và hình như giờ anh đã thay số phôn mới ,vì sợ em làm phiền quấy rầy anh thì phải
. Thế mà bấm số rồi em lại tắt. Lòng tự trọng đã không cho phép em làm vậy.
Và vì nhớ anh nhiều wá nên em lại từ chối rất nhiều lời rủ rê của các người đàn ông khác,như đi uống cafê ,karake...v...v..cứ ngày với đêm đợi anh trên dd dù chỉ để biết là có anh cùng online mà thôi.
Nhiều lúc em tự hỏi mình: làm thế liệu có ích gì không, hay chỉ vì lòng tự trọng mà anh và em đang để lạc mất nhau?
Xa anh, em vẫn luôn nhớ anh. Em vẫn hi vọng một ngày nào đó trên dòng đời hối hả và tấp nập, em lại có anh, em sẽ nắm lấy tay anh và nói với anh: hãy để lòng tự trọng thấp hơn tình yêu anh nhé. Liệu khi đó có còn kịp nữa không anh?
Đời còn bao lâu cho chúng ta mãi hững hờ .....