Trang trong tổng số 25 trang (250 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [18] [19] [20] [21] [22] [23] [24] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Nguyễn Thiên Phúc

Mông lung ngày Valentine...

Valentine... em biết đấy... vẫn là ngày ngập tràn hoa, tiếng cười, niềm vui, hạnh phúc. Là những thanh socola hình trái tim được gói gọn trong hộp quà thắt nơ đỏ xinh xắn, là những cái siết tay thật ấm, những nụ cười thật vui, những nụ hôn thật ngọt ngào và những lời tỏ tình thật lãng mạn.
Thật ra chẳng phải chờ đến ngày Valentine, người ta mới cho đi và đón nhận yêu thương như thế, chẳng phải chờ đến cái ngày một năm có một lần này để thể hiện tình yêu, nhưng có lẽ Valentine là ngày người ta cảm thấy dũng cảm hơn về tình yêu mình lựa chọn, yêu hơn những gì đang có và trân trọng giây phút tình yêu ngập tràn khắp nơi. Khi tiếng chuông ngân lên, chìm trong giai điệu êm dịu của một bài hát bất hủ xưa cũ, tay trong tay với người mình yêu... ấm áp, an toàn và bình yên... cảm giác đó thật đặc biệt, xao xuyến và khó quên, em nhỉ?
Không bao giờ là quá muộn
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Chằn Shrek

Sau ngày lễ tình nhân
(Truyện ngắn)


Xoay sang bên trái , xoay sang bên phải , phía nào Trác cũng chẳng có được tư thế nằm thoải mái , cảm giác ngột ngạt khiến hắn mở mắt , tỉnh giấc . Căn phòng tối om . Lại mất điện ! Trác lẩm bẩm rồi nhìn lên cái đồng hồ Gimiko tròn tròn với hình con ngựa có cánh treo trên tường đối diện với tầm nhìn của hắn. Đã 9 giờ rồi ! Biết thế nhưng hắn vẫn nằm ườn ra đấy một cách lười biếng . Uhm ! Cũng có nguyên nhân làm cho hắn có lý do để lười biếng đấy chứ ! Nhủ thầm như thế xong Trác mỉm cười  một mình rồi nằm ngay , duỗi thẳng người đan hai tay gối sau gáy , mắt lim dim suy nghĩ bâng quơ ...

http://i1211.photobucket.com/albums/cc432/ltritham/p10a.jpg


Trác năm nay 21 tuổi. Hắn có cái tướng lẻo khoẻo (hắn nghe nhiều người nói như thế)cao 1m68 mà cân nặng chỉ có 52 kg, thì người ta nói thế là phải rồi hắn vẫn nghĩ dễ dãi thế. Bố hắn giờ này chắc lại đang trong hầm khai thác đá núi mà ông đã làm hơn 5 năm rồi. Ông suốt ngày bận rộn với những lán trại của thợ đá sâu ở chân núi cách nhà hắn gần chục cây số, đa phần thợ đá người gốc ở miền Tây, chủ yếu là dân An Giang.  Một số ít là dân Quảng Ngãi, họ bồng bế cả gia đình vợ con nheo nhóc vào lao động chân tay, đục đục, đẽo đẽo những khối đá to bằng cái nhà ra thành những cột, kèo, đá hộc đá nghệ thuật. Ôi thôi đủ cả!

Họ chỉ vì mưu sinh thôi, có giàu có gì đâu! Hắn biết được thế, có người còn bảo hắn giống bố, còn hắn thì cho rằng điểm giống bố nhất có lẽ là những cái mụn trứng cá bọc lai rai, điểm xuyết trên khuôn mặt hai người! Mệt quá! Sao người ta lại hay so sánh thế nhỉ? Dù sao thì hắn vẫn là một thằng con trai hiền lành, dễ mến và tương đối bảnh trai cơ mà! Có tiếng lạch cạch ở ngoài cửa chính. Hắn không quan tâm lắm vì biết chắc là mẹ hắn đi chợ về. Bà vẫn thế, khoảng thời gian bất di, bất dịch cho công việc nội trợ, chỉ trừ những lúc ốm đau họa hoằn thì con Trinh em nó mới thay thế một cách miễn cưỡng.
- " Thằng Trác chắc còn đang nướng phải không Trinh ?"
- " Chắc vậy đấy mẹ! Hôm qua đi chơi Valentine với chị Lan về khuya lắm, không biết có cãi vã gì không mà con ra mở cửa thấy cái mặt bí xị hà!"

Nghe tiếng mẹ hắn và con bé Trinh nói lao xao ở ngoài. Trác vừa vui vừa bực. Cha chả cái con bé Trinh này thật là ...lắm chuyện! Chuyên môn trả lời dư thừa, không bao giờ giống hắn ở điểm này. Với hắn, câu hỏi của mẹ chỉ cần hai từ : "vâng ạ" là đủ. Nghĩ thế nhưng Trác vẫn yêu thương Trinh và nghĩ phải mang ơn con bé mới phải đạo, nó đã vì hắn mà chạy xe gắn máy gần 20km, ra thị xã tìm mua cho được cái thiệp hoa, mà khi mở sẽ phát ra tiếng thánh thót của bài nhạc: "My Valentine" để dành tặng cho Lan, cũng là bạn học của bé Trinh nhân ngày Valentine 14-2, mà hắn lần đầu tiên tặng cho một đứa con gái .

http://i1211.photobucket.com/albums/cc432/ltritham/87286924v10_400x400_Front_Color-White.jpg


Nghĩ tới Lan, tự nhiên Trác lại mỉm cười một mình. Hắn lim dim và nhâm nhi lại những chuyện xảy ra hôm qua .....
   
Trác dắt xe ra khỏi nhà với một tâm trạng thật hào hứng lúc 6 giờ chiều . Không hào hứng sao được, với một món quà mà hắn nghĩ là thuộc dạng hàng độc. Thằng Cường bạn hắn làm sao có đủ trình độ như hắn để tìm mua cho được món quà ưng ý mà tặng cho con Hằng ?!! Giỏi lắm thì được vài nhánh bông hồng, mà mấy con bé bán ở ngã ba, ngã tư chợ huyện phỉnh phờ bán cho toàn bông héo! Miệng huýt sáo, xe chạy vào trong xóm và dừng lại trước cổng nhà Lan...

Thằng cu Bun 3 tuổi, cháu gọi Lan bằng cô mặc áo mà lại ở truồng, chạy nhõng nhõng ra reo lên:
- " Chú Trác ! Cô Lan ơi "

Cái thằng nhóc khôn đáo để, nó nhẵn mặt Trác vì thường mỗi lần đi đâu đó với Lan ra ngoài đều được gởi đi theo như ...trái độn! (Cái chiêu này gọi là phòng thủ từ xa đây!?) Trác nghĩ thế. Lan ra mở cổng, Trác dắt xe vào dựng ở hàng hiên rồi hai đứa ngồi ở cái xích đu dưới tán hai cây trứng cá xum xuê. Thằng Bun đã được mẹ nó tế nhị gọi vào để dành không gian riêng cho hai đứa. Sự cố đầu tiên xảy ra, khi ngồi xuống cái xích đu là ...những trái trứng cá! Không quan sát thấy những trái trứng cá đỏ lựng, chín rục rớt trên mặt xích đu nên khi ngồi lên, vài trái bị bẹp nhép dây đầy cái quần Jean trắng mà mẹ mới mua cho Trác! Lan làu bàu :
-" Sao mà hậu đậu thế ! Không ý tứ gì cả "

Cái ..bọn con gái này sao lạ nhỉ? Chẳng lẽ không có lời lẽ nào hay hơn sao? Hắn nghĩ nhanh như thế nhưng vẫn làm như tỉnh, lấy hộp quà đã được gói kỹ, thắt nơ xinh xắn, bẽn lẽn chìa ra trước mặt Lan và nói :
-" Quà tặng ...."em" ..nhân dịp Valentine !"

Rặn mãi được mấy câu kể cả đại danh từ "Em" mà lần đầu tiên hắn ...dám nói với Lan. Vì bình thường, mặc dù lớn hơn Lan 3 tuổi nhưng hắn và Lan vẫn gọi nhau bằng tên. Trác tưởng tượng ra khuôn mặt ửng hồng vì e lệ của Lan, sau khi nghe hết câu mà hắn vừa thốt ra ....

-" Vớ vẩn thế ! Đã nói từ mấy hôm trước là đừng có mua quà cáp gì hết mà cứ mua ..Tiền ở đâu ra mà mua thế ? "

Lan cong môi lên, nói những lời mà hắn cảm nhận như gáo nước lạnh dội vào cái nhiệt thành, háo hức của hắn. Hơi nóng như bốc lên trong đầu hắn, vậy mà hắn vẫn phải dằn xuống và nhẹ nhàng :
-" Thế ...Lan không thích à ? "

Được thể con bé lại cong môi lên đốp chát :
-" Thích gì mà thích ! "  

Trác ngơ ngẩn, hắn chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra trong Lan? Trước đó Trác từng nghe ai đó nói rằng tâm lý của  con gái,phụ nữ nói chung thường rất phức tạp. Giờ thì hắn đang phải đối diện với cái sự phức tạp đó. Hắn nghĩ đơn giản, hắn thương Lan và cô ấy cũng thương hắn vậy thì tặng quà nhân ngày lễ này thì ý nghĩa quá còn gì? Vậy mà ...
- " Vậy thôi ! Nếu Lan không thích thì Trác mang về vậy !"

Hắn nói câu này với giọng giống như trái bong bóng bị xì hơi
- " Để đấy đi ! đem gì mà đem "

Vẫn cái kiểu chua chua Lan cong môi nói . Lại đi từ thái cực này sang thái cực khác Trác ngồi ngây như khúc gỗ . Tự nhiên hắn vẫn thấy thương cái môi cong cong thốt ra những lời chua chua ấy. Có lần thằng Cường tâm sự với hắn là chúa ghét mấy người bị " hách trong nôi " thế là ghét của nào trời trao của ấy... Cường "vớ" ngay phải Hằng!

Lúc đầu con nhỏ giữ kỹ thằng Cường đâu biết. Thời gian sau mới lòi ra cái bịnh "hách từ trong nôi" của Hằng. Lúc đó thì đã trễ rồi, vì thằng Cường đã ..yêu nhỏ Hằng mất tiêu rồi! Sau gặp Trác, hắn bèn đổi giọng nói rằng khi yêu rồi thì yêu tuốt tuồn tuột. Mấy ngày không gặp lại đâm ra nhớ cái mùi đó mới chết ý chứ!!??

Bây giờ Trác cũng thế. Yêu nhỏ Lan này rồi thì cái môi công cong có cái giọng chua chua đó hắn cũng yêu tuốt luôn . Mẹ hắn vẫn thường mắng bé Trinh ở nhà . Mấy đứa con gái có cái mỏ cong cong thường là ..hỗn với chồng và chúa ..nhiều chuyện . Có khi hắn vẫn đồng tình với mẹ về điều đó ..nhưng trong trường hợp này thì ...phải xét lại!
-" Còn ngồi ngây ra đó ! Dắt xe ra ngoài đợi Lan thay đồ rồi đi chung với Cường và Hằng lên thị xã chơi nhé! "

Nói xong, Lan mang hộp quà vào nhà ngay không cần câu trả lời của Trác

Đêm ấy, cặp của Trác và cặp của Cường hai xe lên thị xã, vòng qua những con đường của biển, hít thở cái mùi mặn mặn của không khí biển chán rồi lại vào quán nước, kèm theo tiếng cười và... thỉnh thoảng lại là những câu gắt ầm lên của một trong hai cô gái, chỉ vì những chuyện đâu đâu. Vậy mà khi về đến nhà đã hơn 11 giờ khuya ...

Cái tên sinh viên 21 tuổi như hắn, biết được gì? Sau ngày lễ tình nhân ấy? Vẫn nằm trên giường, với suy nghĩ lan man đó... "Tập động não về phụ bây giờ là vừa Trác ạ!" Hắn tự nhủ. Họ vẫn rất đáng yêu, và rất phức tạp! Họ thích, nhưng vẫn nói không thích. Họ ghét, nhưng nói yêu . Họ yêu, mà vẫn nói ghét

Chả thế mà lại có bài hát "Con gái" của một nhạc sĩ, với câu cuối thật ấn tượng: "Đừng nghe những gì con gái nói!" Thôi kệ! Hôm qua lễ tình nhân.  Hôm nay chủ nhật, vẫn còn rảnh rang được buổi sáng. Nướng thêm chút nữa cũng chẳng sao mà. Nghĩ thế xong, Trác lại mỉm cười một mình với nhiều cảm xúc lẫn lộn ...

(Đem về từ Plus)
Shrek - Chằn Tinh Xanh yêu thơ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Chằn Shrek

http://i1211.photobucket.com/albums/cc432/ltritham/BUDDA/ScreenHunter_04Feb272005.jpg
http://i1211.photobucket.com/albums/cc432/ltritham/BUDDA/ScreenHunter_03Feb272004.jpg
http://i1211.photobucket.com/albums/cc432/ltritham/BUDDA/ScreenHunter_02Feb272002.jpg

Shrek - Chằn Tinh Xanh yêu thơ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Chằn Shrek

Đọc chơi đỡ buồn...

Đàn ông nên lấy vợ khi nào?

Lấy vợ là việc lớn của đàn ông. Lớn đến nỗi chỉ xếp sau việc ly dị vợ. Thiên hạ nói trong đời đàn ông chỉ có hai việc tối quan trọng là lấy vợ và xây nhà, nhưng với giá nhà cắt cổ hiện nay, chỉ còn lấy vợ là nhiệm vụ chính.

Nhưng nên lấy vợ khi nào? Câu hỏi này không phải có thể trả lời một cách dễ dàng và cẩu thả.

Mới đây, viện nghiên cứu đàn ông quốc tế đã đưa ra một báo cáo khoa học công phu về vấn đề này. Dựa trên kết quả khảo sát hai tỉ rưỡi đàn ông ở một trăm năm mươi quốc gia, trong thời gian mười ba năm, làm nhiều cuộc thí nghiệm trên đàn ông lẫn trên chuột bạch, các nhà khoa học đã đưa ra một nghiên cứu vô cùng chi tiết về thời điểm nên lấy vợ của đàn ông. Cụ thể như sau:

http://www.thanhnien.com.vn/news2010/Picture201004/Thanh/p22a.jpg


1. Từ lúc mới sinh ra cho đến lúc 5 tuổi: Đàn ông lúc đó thậm chí còn chưa biết mình là đàn ông. Cho nên việc lấy vợ đương nhiên là không bàn tới. Chưa kể lấy vợ thì phải yêu. Trong khi nhiều em bé lúc đó phải ngồi bô. Dù tình yêu có phong phú và đa dạng đến đâu, cũng chả ai yêu khi đang ngồi bô được.

2. Từ 5 đến 6 tuổi: Bé trai còn thỉnh thoảng mặc quần áo của bé gái. Có đám cưới nào chú rể mặc quần áo cô dâu? Do đó, việc lấy vợ cũng không bàn tới.

3. Từ 6 đến 7 tuổi: Bé trai chuẩn bị vào lớp một. Ở cấp một, bộ giáo dục cấm yêu dù bộ của quốc gia nào. Không ai có thể lấy vợ được.

Tất nhiên, cũng có thể lấy mà không yêu, vì vợ giàu có. Nhưng bé trai 7 tuổi không biết lái xe hơi, cũng không biết điều khiển du thuyền. Lấy vợ giàu quá vô ích.

4. Từ 7 đến 10 tuổi: Lúc này bé trai rất nghịch phá. Bản thân nó còn không biết giữ gìn, nói chi đến việc giữ vợ. Hôn nhân không nên đặt ra.

5. Từ 10 đến 12 tuổi: Bé trai bắt đầu chú ý tới các bé gái xung quanh. Nhưng thường chú ý tới những chi tiết không quan trọng, không thể căn cứ vào đó để lấy vợ được.

6. Từ 12 đến 14 tuổi: Bé trai bắt đầu nghe đến chữ “vợ”. Nhưng thường nghe qua lời bố mình. Phần lớn là nghe những sự kêu ca, phàn nàn, cho nên không quan tâm. Nếu quan tâm thì ở những khía cạnh thiếu tích cực.

7. Từ 14 đến 16 tuổi: Chàng trai được sách báo, phim ảnh giáo dục rằng lấy vợ là một việc dại dột, không nên vội, nhất là khi chưa có tiền.

Hầu như chả có chàng nào ở tuổi này giàu có, nên hiểu được ngay.

8. Từ 16 đến 18 tuổi: Chàng trai bắt đầu yêu, thậm chí yêu mãnh liệt. Nhưng ngay tức khắc hiểu yêu là một chuyện, cưới là một chuyện khác.

9. Từ 18 đến 20 tuổi: Hễ mở mồm nói tới chuyện lấy vợ là bị cha mẹ can ngăn.

10. Từ 20 đến 22 tuổi: Lúc nào cũng muốn lấy vợ. Nhưng lúc nào bạn gái cũng nói: “Muốn cưới phải có nhà”. Ở tuổi 22, chả ai có nhà, nên chuyện lấy vợ cũng phá sản.

11. Từ 22 đến 24 tuổi: Đột nhiên phát hiện ra rằng có thể sống như vợ chồng với một cô gái mà không phải lấy. Vậy tội gì lấy?

12. Từ 24 đến 25 tuổi: Thấy bạn bè bắt đầu ly dị vợ. Hoảng hốt đến mức độ tê liệt một thời gian dài.

13. Từ 25 đến 26 tuổi: Đi dự nhiều đám cưới kẻ khác. Càng sợ hơn khi nghĩ lúc đám cưới mình.

14. Từ 26 đến 27 tuổi: Quyết tâm lấy vợ. Nhưng đúng lúc đó nhìn xung quanh chả thấy cô nào đáng lấy cả.

15. Từ 27 đến 28 tuổi: Yêu con gái của sếp nhưng sếp lại hướng con gái đến một đám giàu hơn. Tuyệt vọng.

16. Từ 28 đến 30 tuổi: Bình tĩnh. Hiểu rằng lấy vợ có nghĩa là phải lấy cả mẹ vợ. Xem xét kỹ đến mức thường để cho các cơ hội trôi qua.

17. Từ 30 đến 32 tuổi: Nhận được tin người yêu cũ đã lấy chồng. Buồn bã mất một năm, không nhìn ngó đến ai cả.

18. Từ 32 đến 33 tuổi: Đi xem nhiều cuộc thi hoa hậu và người mẫu. Thề rằng nếu không lấy được một cô như thế sẽ chẳng lấy ai.

19. Từ 33 đến 35 tuổi: Yêu một cách nghiêm túc và đứng đắn. Nhưng vì thế bị con gái chê là thiếu lãng mạn.

20. Từ 35 đến 36 tuổi: Rơi vào hoàn cảnh lỡ làng: con gái trẻ thì không yêu mình, còn gái già thì mình không yêu.

21. Từ 36 đến 38 tuổi: Gặp một cô gái có năm điểm đáng yêu và năm điểm đáng ngại. Trong khi suy nghĩ, cân nhắc thì cô ta bỏ đi.

22. Từ 38 đến 40 tuổi: Lúc này chả đàn ông nào lấy vợ nữa mà chờ vợ lấy mình!


(Chép từ Thanh Niên Online by: Lê Hoàng)
Shrek - Chằn Tinh Xanh yêu thơ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

PH-AN

Truyện ngắn duy nhất từng viết : )


Mùa nhớ tháng 3


“Có một góc nhỏ giữa lòng thủ đô, mỗi năm một lần hoa về,
để mưa hát khúc tình tự với cỏ cây, để nắng gió đi qua cũng dịu dàng
để em đi qua ngày tháng vẫn chẳng thể nguôi thương nhớ anh…”




Tôi nhớ, cách đây ba năm người yêu cô bạn tôi gửi vào máy nó một tin nhắn rất lãng mạn: “Thang ba, huong hoa sua vao tan cua so phong em, mang theo noi nho cua anh. Xin cho tinh dau cua doi ta mai tinh khoi nhu sac trang cua hoa sua…”. Tin nhắn trên điện thoại, không có dấu. Tôi với cô bạn lăn ra cười, không hiểu anh chàng bói đâu ra hoa sữa vào tháng ba, nhắn tin chọc quê thì nhận được câu trả lời: “Dốt ạ, anh bảo hoa sưa chứ có phải hoa sữa đâu. Em lên dọc đường Thanh Niên mà xem. Hoa nở trắng muốt, rụng phủ kín cả lối đi”. Hai đứa nhà quê vội dắt xe đi lên đường Thanh Niên để… mở rộng tầm mắt.

Hôm đấy trời vừa mưa xong, dọc đường Thanh Niên rải đầy hoa trắng. Chỉ một làn gió xuân nhẹ nhàng khua động thôi là ngàn đóa hoa tựa ngàn đôi cánh rơi rụng trên mặt đất. Chút nắng vàng rực rỡ ngoài kia cũng trở nên dịu dàng đến lạ khi bước vào phố mùa hoa sưa. Tôi chợt thấy nao lòng với cảm giác thời gian như ngừng lại, cả đất trời còn mình ta với sắc trắng tinh khôi tắm đẫm tình ý của xuân tháng ba.

Từ dạo đó tôi biết thêm một loài hoa đẹp giữa lòng thủ đô. Loài hoa mang cái tên đến lạ: hoa sưa. Một đôi người vì nhầm tưởng hay vì ý thích mà còn gọi nó là hoa xưa. Nhưng tôi vẫn thích cái tên “sưa” hơn. Hoa sưa nở và rụng chỉ trong một tháng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cả tán lá xanh um tùm bỗng bừng lên sắc trắng khiến người qua đường phải ngỡ ngàng dừng chân tự hỏi: “Phải chăng đất trời đã chọn lấy riêng một loài hoa này để thả xuống lòng thủ đô sắc xuân ngọt ngào”. Cứ thế, đứng lặng… ngẩn ngơ…

Tôi thích nhất là vác chiếc máy ảnh cũ kỹ lang thang trên các con phố ngắm hoa sưa và mơ mộng vẩn vơ. Trong những lần lang thang một mình như thế, tôi có thói quen dừng chân bên gánh hàng rong của một bà cụ. Không hiểu sao cứ thấy mái tóc bạc phơ của bà có một nét gì đấy đồng điệu với con phố, bờ tường cũ, gốc sưa phủ đầy hoa sau cơn mưa. Tất cả như một bức tranh theo trường phái cổ điển, gợi nhắc đến một Hà Nội hoa mộng xưa cũ mà tôi – một đứa con gái tỉnh lẻ đã thấy rất nhiều trong thơ văn và âm nhạc, khác xa Hà Nội ồn ào, bụi bặm bên ngoài tán hoa sưa kia.

Gánh hàng của bà cụ chỉ có ấm chè xanh, sữa đậu nành, nước giải khát và đôi ba thức quà vặt. Thú thực ngoài món cóc dầm, xoài dầm thì tôi chả thấy có gì đặc biệt cả. Ít lâu, khi đã thành khách quen tôi mới đề nghị:

- Con thích uống cà phê, bà có nước nóng. Hôm nào con mang ra, bà pha giúp con nhé, con vẫn gửi tiền nước như thường.

Bà cụ cười hiền lành:

- Cứ đưa ra đây bà pha cho, tiền nong gì. Riêng cái khoản chi cho cóc dầm của con cũng đủ giúp bà kiếm bao nhiêu tiền rồi.

Tôi cười tít cả mắt lại. Sau hôm đó, mỗi lần đến tôi lại uống cà phê tự mang theo, gọi thêm một đĩa hoa quả dầm to tướng, ngồi vừa nhâm nhi cà phê, vừa ăn vừa ngắm phố. Về sau tôi còn gửi hẳn túi cà phê trong cái thúng lẫn lộn mấy thức quà vặt của bà cụ.

Sang năm thứ hai, tôi gặp anh trên con đường hoa sưa, trong một ngày mưa lất phất. Chúng tôi đi tản bộ ngược chiều nhau. Tôi mải mê chụp ảnh, không để ý, đến khi rửa cuộn phim mới biết anh có mặt trong một đôi bức hình. Trong ảnh, anh quay lưng lại với ống kính, đứng tư lự nhìn lên tán lá rất lâu. Tôi bỗng thấy một cảm giác gần gũi đến lạ. Sau hôm đấy chúng tôi còn chạm mặt nhau vài lần nữa, cũng trên con đường ấy, thong thả đi ngược chiều nhau. Không hiểu vô tình hay hữu ý mà chúng tôi bắt đầu gật đầu chào nhau mỗi lần đi qua. Tuy nhiên anh không bắt chuyện, tôi cũng chẳng chờ đợi điều đó. Đối với tôi, cái gật đầu chào trong im lặng ấy thật… dễ chịu.

Tôi vốn là đứa biết ăn nói, bởi vậy rất hiếm người cho tôi cảm giác cuốn hút khi trò chuyện cùng. Đôi khi tôi cũng phát chán lên với cái vai trò dẫn truyện của mình. Đấy là chưa kể lối bắt chuyện làm quen, tán tỉnh chán ngắt của mấy anh chàng. Họ cứ nghĩ nói những lời hoa lá là ghi điểm hay sao ấy. Thế nên, cứ để yên mọi thứ nhẹ nhàng thi vị như thế, còn hơn là một lần trò chuyện rồi chả còn gì để mơ mộng.

Có lẽ, chúng tôi sẽ mãi chỉ là những người xa lạ đi qua nhau như thế, nếu không có một lần tình cờ. Sau khi lang thang chán, tôi dừng chân ở gánh hàng rong của bà cụ như thường lệ. Tôi khá ngạc nhiên khi thấy anh ngồi đó với… cốc cà phê. Nhìn thấy tôi, bà cụ cười bảo với anh:

- Đấy, cà phê của cô cháu gái này đấy.

Anh nhìn tôi reo lên:

- A, là… cô bé. Đúng là có duyên thật.

Tôi mỉm cười, gật đầu chào anh, thầm nghĩ “duyên gì chứ” – lại bắt đầu thói quen góc cạnh của mình. Tôi định lờ anh đi, như trước nay vẫn thế, nhưng phải nhanh chóng thừa nhận khả năng bắt chuyện của anh. Không phải những lời hoa mỹ, sáo rỗng, rất thành thật, giản dị nhưng cũng rất tự tin. Lần đầu tiên cái tính đa nghi như tào tháo (theo nhận xét của bạn bè) của tôi bị nhấn chìm xuống, thay vào đó là sự quý mến đến kỳ lạ với người con trai mới gặp.

Rồi tôi yêu anh, hiển nhiên và nhanh chóng đến mức tôi không một phút băn khoăn xem liệu có phải mình đang rơi vào trò đùa nào đấy của một chàng trai Hà thành đào hoa hay không. Anh có lắm tài lẻ, và đích thực là một chàng trai Hà thành đào hoa, nhưng may mắn cho một cô nàng tỉnh lẻ như tôi, anh không hề có ý định kéo tôi vào một cuộc chơi ngắn nào cả. Tuy nhiên, điều làm tôi thực sự yêu anh chính là tính nghiêm túc, người lớn và rất biết nhường nhịn. Nếu không có những đức tính đó, anh không đời nào có thể chịu đựng được sự bướng bỉnh, cứng đầu và ngang như cua của tôi.

Tôi thích cảm giác yên lặng cùng anh đi dưới những hàng cây, con phố cũ kỹ của Hà Nội, thích được nghe anh gọi là “cô bé”, thích cái nắm tay nhẹ nhàng giữa ngày mùa đông, thích nụ cười rạng rỡ của anh trong một chiều mưa u ám… và thích nhất là đôi mắt anh. Đôi mắt sâu thăm thẳm mà mỗi lần nhìn vào đó tôi lại ngỡ như mình lạc vào đại dương mênh mông. Tôi say mê đôi mắt ấy.

Một năm sau, anh ra trường, đi làm. Rồi một hôm anh ngỏ ý mời tôi về nhà chơi. Tôi xem đó như là dấu hiệu cho một lời hẹn ước, hạnh phúc và hồi hộp chờ đến ngày hẹn.

Chiếc xe dừng lại ở một cánh cổng rất lớn, nhưng những gì tôi thấy bên sau hàng rào mới thật đáng ngưỡng mộ. Tôi mất mấy giây đứng lặng trước ngôi nhà năm tầng đồ sộ, đứng sừng sững giữa khuôn viên là vườn cây cảnh được chăm sóc, tỉa tót cẩn thận. Một năm quen nhau, chúng tôi chưa kể gì nhiều về gia đình. Phần anh tôi không rõ, riêng tôi rất ít khi nói chuyện nhà ra ngoài. Nhìn anh, tôi cứ nghĩ chắc gia đình cũng chỉ khá hơn nhà tôi một chút thôi. Nhưng không, nhìn ngôi nhà, tôi bỗng có cảm giác mình như một cô nàng nhà quê chính hiệu, nói một cách lãng mạn thì chả khác gì cô bé lọ lem lạc vào cung điện của hoàng tử. Anh nắm lấy bàn tay tôi, nhìn trìu mến như thể hiểu được điều tôi nghĩ. Tôi hít một hơi dài, yên tâm hơn một chút, đi theo anh vào nhà.

Bố mẹ anh đang ngồi ở phòng khách. Nghe tôi chào, bố anh dời cặp kính ra khỏi tờ báo, gật đầu rồi đứng dậy… đi lên gác. Tôi khá bất ngờ, nhưng còn tệ hơn khi mẹ anh nhìn tôi, từ đầu đến chân bằng cặp mắt lạnh lùng, quay sang anh hỏi:

- Ai vậy?

- Bạn con, là người con có kể ấy ạ - anh đáp.

Mẹ anh tiếp chuyện tôi một cách miễn cưỡng. Bà đã gần năm mươi nhưng từ khuôn mặt đến dáng người đều toát lên vẻ thanh thoát, sang trọng. Tôi ngồi thụt sâu vào chiếc ghế sô pha, bối rối trả lời những câu hỏi của bà. Chưa bao giờ tôi thấy run và thiếu tự tin như lúc ấy. Anh có điện thoại nên ra ngoài nói chuyện. Chờ anh đi khuất cánh cửa, bà bắt đầu hỏi về gia cảnh của tôi, bố mẹ làm gì, anh chị em ra sao… Sau mỗi câu trả lời của tôi, bà lắc đầu nghi ngại, chân mày nhíu hết cả lại. Rồi bà nói với tôi, những lời mà một bà mẹ giàu có vẫn hay nói để bảo vệ cậu quý tử nhà mình khỏi nguy cơ bị đào mỏ. Tôi không nhớ hết những gì bà nói, lúc đó tai tôi ù đi, cổ họng nghẹn ứ lại, cảm thấy bị xúc phạm, tổn thương ghê gớm. Tuy vậy, tôi không khóc, hay đúng hơn cố để không khóc trước ánh nhìn lạnh như băng của người phụ nữ trước mặt. Tôi cũng không hiểu mình lấy đâu ra bản lĩnh để tiếp tục giả vờ như không có gì xảy ra khi anh quay trở vào, lễ phép đứng dậy cáo lỗi có việc đột xuất để về sớm. Anh ngạc nhiên hỏi nguyên do, nhưng tôi không nói, cũng không cho anh đưa về như thường lệ.

Sau hôm đó, tôi không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của anh. Anh đến phòng trọ tìm, tôi đóng cửa nằm bên trong. Anh tìm gặp tôi ở trường, tôi cũng tránh mặt. Tôi đã suy nghĩ suốt một tuần và quyết định chia tay anh. Tôi không dám gặp mặt để nói lời chia tay, sợ đôi mắt anh sẽ làm tim tôi mềm lại và tất cả quyết tâm sẽ bay mất. Đây là lần đầu tiên tôi quyết định chạy trốn. Chạy trốn anh, chạy trốn chính tôi. Không phải chỉ vì những lời mẹ anh nói, chỉ đơn giản tôi biết hoàng tử là để dành cho các công chúa. Tôi khá lãng mạn, nhưng không phải là người xa rời thực tế. Tôi hiểu, ngay cả trong các câu chuyện cổ tích, cô bé lọ lem có ở bên cạnh chàng hoàng tử đi nữa, thì phép màu cũng biến mất sau 12 giờ đêm mà thôi. Cuộc sống không phải là những câu chuyện cổ tích. Cũng có thể tôi quá đề cao tự tôn cá nhân, hoặc quá lo xa, nhưng tôi không muốn sống một cuộc đời bên cạnh một người mà luôn thấy mình đứng sau họ. Với tuổi trẻ, và nhất là những người có cái tôi rất cao như tôi, đôi khi có những lý lẽ dẫn đến những quyết định không ai hiểu nổi.

Sau đó một tháng, tôi bỏ số điện thoại cũ, chuyển phòng trọ, bắt cô bạn thân phải hứa không được nói gì với anh nếu không tôi sẽ nghỉ chơi. Ban ngày tôi cố tỏ ra bình thường, nhưng không ai biết hằng đêm tôi vẫn khóc trong nỗi nhớ anh đến cồn cào. Ngay cả cô bạn thân cũng lắc đầu bảo: “Tao thấy tội anh ấy quá. Mày thật tàn nhẫn!”. Tôi chấp nhận, không giải thích, đóng vai một người “tàn nhẫn” như lời cô bạn. Biết làm sao khi tôi không đủ tự tin để tiếp tục bên cạnh anh. Có lẽ, tình yêu của chúng tôi chưa đủ, có lẽ tôi là kẻ chạy trốn hèn nhát…

Cuối cùng, anh thôi đến trường tìm tôi. Cũng phải thôi, tôi đã rời bỏ anh không một lời giải thích, tránh mặt anh mọi lúc. Sự kiên nhẫn và chịu đựng của con người có hạn. Tôi cố không đi qua những con đường mà trước vẫn đi cùng anh, nhưng đôi khi thấy mình không hiểu từ lúc nào đã tha thẩn đi dưới hàng cây kỷ niệm. Mùa hoa sưa năm ấy, buồn tang tóc.

Hai năm đã trôi qua, trái tim lạnh lùng của tôi vẫn chưa một lần lỡ nhịp trước bất kỳ ai. Nỗi nhớ anh thỉnh thoảng vẫn khiến tôi thổn thức. Tuy nhiên, tôi không hối hận với quyết định của mình, có chăng chỉ là chút nuối tiếc những xúc cảm đầu đời. Nếu không đủ tự tin để tiếp tục điều gì, thì tốt nhất là nên kết thúc nó và bước sang một con đường mới – lý trí vẫn nhắc nhở tôi thế.

Hà Nội mùa hoa sưa thứ tư, tôi bận túi bụi với bài vở, luận văn tốt nghiệp. Một ngày tháng ba, đi qua con phố cũ, nhìn hoa sưa nở trắng muốt lòng bỗng mơ hồ buồn. Thời gian cứ lặng lẽ trôi, chỉ những kỷ niệm là còn vướng vít trên cành hoa sưa, để mỗi độ tháng ba xuân về lại sống dậy giữa lòng Hà Nội.

Tôi nhớ hai câu thơ có lần anh đọc cho tôi nghe: “Hà Nội nhỏ như bàn tay con gái/ nhỏ như tay em trong tay anh…”. Hà Nội nhỏ là thế, sao ta chưa một lần tình cờ gặp nhau trên phố?!.

.
(!)

~OTL

(!)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

PH-AN

Tình yêu và điều kiện


Anh không điển trai
Anh không giàu có
Anh không ga lăng
Anh không có khiếu ăn nói
Anh có thể đã không thích ta thật nhiều
và anh, chắc chắn không phải là tri kỷ của ta, hoặc ít nhất cũng không hiểu ta ở rất nhiều điểm.
Thế nhưng, ta vẫn thích anh ---> có thể gọi đó là một thứ tình cảm không điều kiện. Ta chỉ cần ở bên anh!

Nhưng ta 23 - đã qua cái thời mộng tưởng tình yêu nghĩa là sống chết vì một người mà không đòi hỏi nhận lại gì từ người ấy.
Ta có thể yêu một người không điển trai, ko giàu có, ko ga lăng, ko giỏi ăn nói, thậm chí cả việc ko hiểu ta.
Nhưng ta chắc chắn không đủ dũng cảm để đánh cược hạnh phúc cuộc đời mình cho một người đàn ông mà không đủ tin vào tình yêu của người ấy dành cho ta. Ta vẫn thấy cần vô cùng một bờ vai vững chãi để ta có thể yếu đuối tựa vào, để ta có thể khóc không ngần ngại trước mỗi buồn vui của đời.
--->Tình yêu của ta bỗng chốc hóa thành có điều kiện. Ta thấy cần phải rời xa anh!

Dù là vật chất hay tinh thần, tình yêu vẫn là có điều kiện : )

.
(!)

~OTL

(!)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

Ta thường được nghe tập hợp từ "đầu hàng vô điều kiện" để nói về chiến tranh. Kỳ thực, đánh nhau mất bao thời gian, tiền của, sức lực, sinh mạng... mới có được cái tập hợp từ thản nhiên và đơn giản đến vậy.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

PH-AN

Thực ra thì tình yêu làm gì có điều kiện. Những điều kiện được đặt ra nhằm cố gắng lôi kéo bản thân ra khỏi những kỳ vọng vào điều ko thể thôi.
Kiểu như không hái được chùm nho trên cao thì tự nhủ: Nho hãy còn xanh. Nếu nho đã tím thẫm thì lại bảo: quả dại chắc chả ngon đâu =D
Vẫn đầy những tình huống oái oăm, muốn đầu hàng vô điều kiện cũng chả được ý chứ ;D
(!)

~OTL

(!)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Tuấn Khỉ

PH-AN đã viết:
Thực ra thì tình yêu làm gì có điều kiện. Những điều kiện được đặt ra nhằm cố gắng lôi kéo bản thân ra khỏi những kỳ vọng vào điều ko thể thôi.
Kiểu như không hái được chùm nho trên cao thì tự nhủ: Nho hãy còn xanh. Nếu nho đã tím thẫm thì lại bảo: quả dại chắc chả ngon đâu =D
Vẫn đầy những tình huống oái oăm, muốn đầu hàng vô điều kiện cũng chả được ý chứ ;D
Cơn Gió Cuối Cùng

Cuối cùng thì phải làm sao?
Cuối cùng thì phải thế nào mới hay?
Hay là đích thị gió bay
Bay xong, thổi hết, nhà ai nấy về?


:D
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Chằn Shrek

SOMETIME...

Lâu rồi chả viết điều gì cho có vẻ...mông lung tình cảm. Có lẽ, do hiện tại đang có những khó khăn? Khó hay bó khôn! Mà thât ra, nào giờ mình cũng chẳng...khôn ngoan gì lắm! Cứ tuồn tuột trong nhiều vấn đề. Người ta bảo thế thì dễ thất bại. Biết sao giờ? Cái nết đánh chết không chừa! Thoả mãn được cái tự ái của bản thân đôi khi lại thiệt hại đáng kể cho...cái túi!

Năm ngoái, muốn dằn lại cái sự.."hoả bốc" bèn đi nhờ một hoạ sĩ vẽ giúp cho bức tranh thư pháp, ở giữa nhờ hoạ sĩ vẽ cho chư NHẪN to đùng! Bên cạnh, hoạ sĩ vẽ thêm dòng chữ: TRÂN TÀNG BẤT HOÁN PHƯƠNG. Đọc nghe êm tai hết sức. Sau khi treo, mình cũng đem.."nổ" với những người bạn đến chơi mà biết...in ít về Hán Văn rằng thì là...rất chi thâm thuý! Thế nhưng, bản thân thì lại mang máng hiểu chứ chả hiểu cặn kẽ ra mần răng?

Lại nói tiếp về sự mông lung trong suy nghĩ...

Hôm nọ, tự dưng chiếc xe hai bánh đậu một đêm đến sáng thì không còn chút hơi nào. Nói nôm na là bánh sau bị...xẹp lép! Đành phải dắt đi kiểm tra, chú thợ gần nhà bảo rằng tiệm của chú không vá cho vỏ không ruột. Thế nên chỉ nhờ chú bơm đỡ, rồi ráng lết 15 km ra thị xã nhờ tiệm lơn lớn hơn tí giúp cho cái việc vá víu...

Trong thời gian chờ vá, chú thợ tại tiệm này mình có cảm giác rất lanh lợi. Có một người đem chiếc xe tới nhờ kiểm tra lý do đề máy bị mất tác dụng. Chú chưa cần kiểm tra đã nói luôn nguyên nhân là do các chùm dây điện đề trong hộp đèn bị ...chuột lắt chui vào cắn phá! Khi mở ra kiểm tra thì đúng là như thế thật. Câu chuyện thật sự trở nên ...mông lung từ đây....

Được thể, chú thợ nói huyên thuyên rằng: Khổ chủ (chủ xe)khi bị trường hợp này, đừng bao giờ gọi đích danh lũ chuột quậy phá xe mình. Mà nên khấn vái: Xin "Ông Tý" đừng phá xe...con! Nếu càng xem thường mà gọi bằng "mấy con chuột" thì chúng sẽ cắn nát tất cả các loại dây có trong xe. Khổ chủ chỉ còn cách phải thay toàn bộ!?

Chú thợ còn cam đoan là đã từng thay cho một vị khách toàn bộ dây điện có trong xe, vì thái độ xem thường "Ông Tý". Ôi! Mình nhìn hình như người khách trong trường hợp trên có vẻ đang tin ...sái cả cổ!

Riêng mình cảm thấy mọi chuyện đang trở nên mông lung đến thế là cùng!

21/03/11
Shrek - Chằn Tinh Xanh yêu thơ
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 25 trang (250 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [18] [19] [20] [21] [22] [23] [24] ... ›Trang sau »Trang cuối