Trang trong tổng số 41 trang (410 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [17] [18] [19] [20] [21] [22] [23] ... ›Trang sau »Trang cuối
Ngày gửi: 12/04/2011 09:23
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi haanh8354 vào 12/04/2011 09:31
Có 3 người thích
Minh Bình đã viết:Minh Bình đã viết:Thái Thanh Tâm đã viết:
Hà Anh ơi ! Nếu ở VN có nhà lãnh đạo nào có thư gửi thầy giáo dậy con, cháu mình như thế hay gần như thế, Hà Anh post lên cho mình xem nhờ với.
Cảm ơn trước được không ?[quote ****************************************** @ Bác Thái: MB Nháp một đoạn Bác xem có được không? sau đó Bác viết tiếp nhé: [b]Chào mày! Thầy của con tao!
Tao bận việc quá, thậm chí báo đài, tin tức thời sự tao đâu có thời gian để đọc. Hôm qua thư ký của tao đi họp phụ huynh thay tao về báo cáo lại tình hình học tập của con tao làm tao tức đến lộn ruột...Chẳng hiểu chúng tao cấp lương cho chúng mày ăn rồi chỉ có một việc là dạy học mà chúng mày dạy cũng không ra hồn. Chúng mày dạy kiểu gì mà con tao chỉ xếp loại học lực trung bình yếu, hạnh kiểm cũng yếu tuốt. Đó là con tao... chứ con dân đen chắc chúng mày dìm cho chết luôn...
Ngày gửi: 12/04/2011 09:40
Có 4 người thích
Ngày gửi: 12/04/2011 19:01
Có 7 người thích
Ngày gửi: 13/04/2011 08:05
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Minh Bình vào 13/04/2011 08:06
Có 3 người thích
haanh8354 đã viết:@haanh: Cảm ơn bạn! Nhưng để làm " Hèn đại nhân" không phải là dể phải không bạn? Một lần nửa xin cảm ơn câu chuyện thật bổ ích của bạn!
“Hèn đại nhân”
Lê Đạt vốn được biết đến như một nhà thơ tài năng, một "phu chữ" vạm vỡ của văn chương Việt Nam. Nhưng, với riêng tôi, Lê Đạt còn là một cây bút truyện ngắn "thứ dữ". Cả đời ông, dường như chỉ in hai tập truyện ngắn là "Hèn đại nhân" và "Mi là người bình thường" đều ở cùng một nhà xuất bản chuyên lo về chuyện của chị em là Nhà xuất bản Phụ Nữ. Nói vui vậy để thấy, sách hay không tùy thuộc, cũng không cần lấy mác nhà xuất bản nào. Sách hay là tự thân nó hay. Vậy thôi.
Nhưng đây không phải là câu chuyện nói về sách, hay về Lê Đạt. Đây là câu chuyện được gợi nhớ từ một truyện ngắn của Lê Đạt có tựa đề "Hèn đại nhân". Chuyện về một nhà toán học (tương lai) trẻ tuổi, vì nghèo rớt mồng tơi nên bị người tình phụ bỏ để theo một viên sĩ quan. Trong một lần đụng độ, tức khí chàng trai trẻ thách đọ súng. Hai mươi ngày sau cuộc đấu súng sẽ diễn ra. Nhưng, éo le thay, trong hai mươi ngày ngắn ngủi đó, những phương trình toán học bỗng mọc lên như nấm trong đầu chàng trai trẻ. Chàng lao vào, say sưa ghi chép. Thời hạn hai mươi ngày đã hết, nhưng công trình toán học vẫn chưa hoàn thành. Không thể bỏ dở công trình toán học, chàng trai xin hủy cuộc đọ súng. "Đồ hèn" (Lâche) - đó là lời cô người yêu cũ dành tặng cho anh.
Nhục nhã ê chề. Lời miệt thị "đồ hèn" khiến chàng trai trẻ gục ngã, tưởng chỉ có thể chết đi. Nhưng, toán học (chứ không phải văn học) đã cứu anh trong những ngày tháng đó. Nói theo ngôn ngữ bóng đá là "cứu một bàn thua trông thấy". Anh chàng lao vào toán học, mặc cho lời thị phi, ruồng bỏ của đồng loại. Cho đến khi công trình toán học trên hoàn thành, thì "đồ hèn" liền "bùm" một phát vào chính tim mình, bằng chính khẩu súng mà anh đã chuẩn bị cho cuộc đọ súng với tình địch.
Công trình của anh sau đó được một ông thầy tốt bụng lo việc in ấn. Một ngày nọ, nhà bác học trứ danh A.Einstein tình cờ lượm được cuốn Bàn về toán hóa vũ trụ trong một nhà sách cũ, ông cầm lên đọc một cách say mê. Nhưng ông vô cùng ngạc nhiên trước một bút danh kỳ cục: "Le Lâche (Thằng hèn). Không bằng lòng chút nào, A. Einstein cầm bút lên, nắn nót thêm mấy chữ trên bìa sách: Lâche Le Grand - tức "Hèn đại nhân".
Tôi kể lại câu chuyện xưa cũ này không hề có ý định khôi phục lại những cuộc đấu súng hay cổ súy cho việc giải quyết vấn đề danh dự bằng súng đạn. Điều tôi muốn nói là về sự hèn hạ nơi mỗi con người chúng ta! Hèn ư?! Đã làm người thì tránh sao được những lúc hèn. Nhưng, biết vượt qua cái hèn, không phải ai cũng làm được. Và để được người đời nhìn nhận là "hèn đại nhân" thì không phải ai cũng xứng đáng.
Nhiều người, suốt một đời cứ sợ mình sống hèn, sợ mang tiếng thị phi là hèn mà cứ luôn đối phó, luôn "dĩ hòa vi quý" lấy lòng tất cả mọi người (mà làm sao lấy lòng được tất cả mọi người?). Bị một tiếng chê thì "ê ẩm" cả người, bị một lời trách móc thì mất ăn mất ngủ...
Cứ thế, rồi loay hoay trong cõi nhân gian bé mọn, làm một người tốt theo kiểu bé mọn, chẳng bao giờ dám nói lên chính kiến của mình, chẳng bao giờ dám hy sinh một thứ gì, chẳng bao giờ dám sống với những thách thức lớn lao... Rồi, một đời vèo qua, một đời tưởng chừng mình sống thanh thản, vì không mích lòng ai, gặp ai cũng tay bắt mặt mừng... Nhưng cuối cùng chợt nhận ra, đó là một đời nhạt. Một đời, có thể gọi là thong dong mà lại không sung sướng, cảm khoái. Một đời tưởng là nhiều bạn, mà lại không có kẻ tri ân. Một đời, đã nhận được nhiều lời khen, mà ngẫm chỉ thấy toàn xã giao...
Đó là chưa nói đến, có những người vừa bị một cú vấp ngã, đã quỵ mãi mãi không thể đứng lên. Anh cứ bị cái thất bại đó giày vò, rồi sống trong mặc cảm, lo sợ. Anh rút vào cái vỏ ốc của mình. Anh trốn đời, nhắm mắt bịt tai lại với tất cả.
Cũng có nhiều người tập thiền, tập đi chậm, nói thầm, cười khẽ... Nhưng đấy thực chất là cuộc chạy trốn chính mình. Từ cuộc chạy trốn này, vô tình anh đã hủy bỏ bao nhiêu khát khao dự định. Có thể, anh đã sống một đời còn lại trong an toàn, không ai nói với anh một lời nặng nhẹ, không ai kêu anh là "thằng hèn". Nhưng, rồi chợt anh thấy mình là hèn. Cũng chẳng được là "hèn đại nhân". Một thằng hèn vô danh. Buồn lắm thay!
Thế mới biết, sống cho mình thì dễ, sống cho đời, cho người mới khó.
Mà sống trong đời, sống với muôn người thì làm sao tránh được sự hèn. Vậy, nếu trót hèn thì cứ hèn đi, đừng sợ. Thà hèn mà làm được chuyện đại sự, mang ích lợi cho nhiều người, còn hơn là sống một đời bằng an nhạt nhẽo.
Nếu trót hèn, xin nhớ hãy làm "Hèn đại nhân".
Trần Nhà Thụy
Ngày gửi: 13/04/2011 20:17
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi haanh8354 vào 13/04/2011 20:19
Có 3 người thích
Ngày gửi: 14/04/2011 01:17
Có 4 người thích
Ngày gửi: 15/04/2011 08:02
Có 4 người thích
Ngày gửi: 15/04/2011 09:40
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi Minh Bình vào 15/04/2011 09:41
Có 5 người thích
Ngày gửi: 15/04/2011 10:16
Đã sửa 4 lần, lần cuối bởi haanh8354 vào 15/04/2011 10:31
Có 5 người thích
Ngày gửi: 15/04/2011 18:58
Có 3 người thích
Minh Bình đã viết:
PHẢI BIẾT LÙI LẠI...
Thật là ngớ ngẫn khi lại khuyên người ta hãy biết "LÙI LẠI"...Trong khi đó quy luật của cuộc sống là phải biết tiến lên, đạp bằng gian khó, vượt qua nỗi đau, và cả nhũng cản trở trong cuộc đời của mỗi con người để tiến lên...đó vốn dĩ là quy luật phát triển lich sử.
Từ sâu xa trong cuộc sống, xưa... hay là nay và mãi mãi sau này, con người vẫn luôn luôn mơ ước vươn đến những điều tốt đẹp, bay cao hơn, bay xa hơn, tiến nhanh hơn, thành đạt hơn... trong sự nghiệp công danh. Những câu nói dù là cửa miệng, hay là tự đáy lòng: chúc bạn hạnh phúc trong cuộc sống, chúc anh chị thành đạt, chúc ăn nên làm ra, chúc học hành tiến bộ...chúc sức khoẻ dồi dào,chúc sống lâu trăm tuổi v.v và v.v. Chẳng ai lại chúc trái ngược với những điều trên.
Thế nhưng, Trên con đường đời... mấy ai biết được, tiên đoán được một cách chính xác phía trước con đường ta đang đi sẽ như thế nào? Chỉ khi đã vấp ngã trên con đường đó... đứng dậy, ta mới nhận ra những sai lầm mà mình mắc phải, rồi khắc cốt ghi tâm bài học xương máu, tự hứa với mình sẽ không bao giờ lặp lại lần thứ hai.
Thật là nhầm lẫn, và thơ ngây khi nói rằng: " tôi không bao giờ mắc phải sai lầm lần thứ hai"...Bới chẳng có sai lầm nào như sai lầm nào, cuộc đời phía trước vốn mù mịt" thiên biến vạn hoá" dẫu là vĩ nhân có tài tiên đoán, sai số ấy là 50%. " Năm ăn năm thua" chẳng khác gì chơi số đề, cá cược bóng đá...chẳng khác nào trò chơi phiêu lưu và mạo hiểm...
Vậy muốn tiến lên! Bạn hãy nên nhớ: "lùi lại một bước" Một bước lùi lại ấy ta có cơ hội ngẫm sau xét trước, nhận biết cơ hội và lượng sức mình, đừng vội vàng vượt qua vực thẳm ...mà nên xem vượt qua như thế nào nhanh nhất an toàn nhất và không nguy hiểm đến tính mạng...
Người Việt nam mình vốn có câu;" một điều nhịn chín điều lành" đó cũng là một bước lùi...
Hồng Tú Toàn lãnh tụ cuộc khỡi nghĩa Thái bình thiên quốc ở Trung Quốc có một câu nói mang đầy tính triết học nhân sinh:" Lùi lại một bước để thấy trời đất cao rộng hơn".
Ngẫm ra: muốn làm nên nghiệp lớn, đâu chỉ biết tiến lên mà cần phải biết lùi lại...Lùi lại đúng thời điểm cần phải lùi... để tiến xa hơn nửa...
He He!!!Đọc sách chưa được năm trang mà vội bàn nhân tình thế thái, đi chưa quá 1000km mà luận chuyện cuộc đời...
Minh Bình ơi! người ta chỉ lùi một bước để tiến hàng trăm, hàng ngàn bước, còn mi sao lùi mãi thế...
Xấu hổ thay cho mi...khi viết bài này vào trang nghệ thuật cuộc sống...hi hi!!!![/quote Thì MB đang tích cực lùi để tiến còn gì ? Lùi nhiều mới có động năng lớn để mà tiến mạnh chứ. Tốt quá còn gì ? Mình chả còn tý nào trống trải mà lùi nữa. Trước sau đều "kích" hết rồi.
Trang trong tổng số 41 trang (410 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [17] [18] [19] [20] [21] [22] [23] ... ›Trang sau »Trang cuối