Trang trong tổng số 41 trang (410 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [24] [25] [26] [27] [28] [29] [30] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Vodanhthi

Thông điệp từ cây gậy trắng



TTCT - “Cây gậy trắng là biểu tượng của người khiếm thị trên khắp thế giới. Hãy nhường đường cho người mang cây gậy trắng”. Đó là thông điệp của một nhóm truyền thông tình nguyện hỗ trợ người khiếm thị tại TP.HCM được đưa ra trong Ngày quốc tế cây gậy trắng 15-10.

http://phienbancu.tuoitre.vn/tianyon/ImageView.aspx?ThumbnailID=525658
Em học sinh khiếm thị này phải đi dưới lòng đường vì vỉa hè không còn chỗ



Nguyễn Thị Loan (25 tuổi) là sinh viên khoa giáo dục đặc biệt Trường cao đẳng Sư phạm TP.HCM. Bị mù từ nhỏ, hằng ngày Loan đến trường bằng xe buýt với tấm thẻ ưu tiên dành cho người khiếm thị khi sử dụng phương tiện giao thông công cộng. Chị đã quen với quãng đường từ cầu Thị Nghè đến trường ở Q.5, lúc trời nắng ráo cũng như khi mưa gió và ngập đường.

Chị đứng ở trạm xe buýt, nhờ người bên cạnh xem giùm xe số mấy đang tới, nếu đúng thì chị vẫy tay để được đón. Thế nhưng không phải lúc nào xe buýt cũng dừng hẳn để chị dễ dàng bước lên. Cũng có lúc xe không đón, chị đành đi bộ tới trạm tiếp theo hoặc đứng chờ.

Đường phố không dành cho người khiếm thị?
Khi qua đường, chị Loan thường nhờ một bạn mắt còn nhìn thấy mờ mờ đi cùng. Nếu không, chị phải trông cậy vào người đi đường. Nếu có ai tốt bụng thì dắt chị qua đường, không thì chị cứ từ từ, lần lần để qua đường. Nhưng lại vẫn khó vì dáng vẻ của chị, với đôi mắt như người bình thường, khiến người ta không biết chị bị khiếm thị. Chị Loan kể: “Người chạy xe trên đường không biết mình là người mù nên họ cứ lao xe tới và nghĩ mình sẽ tránh đường. Có hôm mình bị xe quẹt vào người, chưa kịp nói gì thì đã nghe chửi: không có mắt à?”.

Đó là một trong số rất nhiều câu chuyện của người khiếm thị khi ra đường. Trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa có những đoạn vừa được làm lại theo tiêu chuẩn quốc tế với những hàng gạch lát có gờ gồ lên, bề ngang khoảng 40cm để người khiếm thị có thể dùng chân hay gậy dò đường. Tuy nhiên trong thực tế khó có người khiếm thị nào có thể đi suôn sẻ trên lối dành riêng này.

Nhiều xe máy, bảng hiệu, quầy thuốc lá, gánh hàng rong... chắn ngang lối đi. Có khi một trụ điện thoại công cộng mọc ngay trên lối đi này, có những tòa nhà xây tam cấp chiếm hết toàn bộ lối đi. “Có khi lối đi được xây... quẹo thẳng vào tường, chứng tỏ người làm đường không biết những viên gạch có gờ đó dùng để làm gì” - một thành viên nhóm truyền thông “Cây gậy trắng cho người khiếm thị” nói.

Dù Bộ Xây dựng đã ban hành “Quy chuẩn và tiêu chuẩn xây dựng công trình để đảm bảo người tàn tật tiếp cận sử dụng tại Việt Nam” từ năm 2002, nhưng thực tế cho thấy rất hiếm công trình giao thông, khu vực công cộng áp dụng quy chuẩn này trong xây dựng.

Nhiều học sinh, sinh viên khiếm thị cho biết đi bộ quá nguy hiểm, vì lề đường bị chiếm dụng để kinh doanh, giữ xe... nên phải đi dưới lòng đường. Ngay cả khi đi được trên lề cũng bị người đi xe máy nhảy lên lề lấn đường và tông cả vào gậy.

Đi xe buýt cũng đáng sợ không kém vì xe thường không dừng hẳn mỗi khi đón và trả khách, rất nguy hiểm cho người khiếm thị. Các em còn cho biết xe buýt thường không dừng lại đón khi thấy các em cầm gậy, vì biết đó là người khiếm thị có thẻ đi xe buýt miễn phí... Vì vậy người khiếm thị chỉ còn cách đi xe ôm nếu cần ra đường, mà không phải ai cũng có tiền để đi. Do đó, họ bị cản trở rất nhiều trong mọi nỗ lực học tập và mưu sinh một cách độc lập.

Ở các nước tiên tiến, từ lâu người khiếm thị đã được hỗ trợ nhiều điều kiện để đi lại thuận tiện, giúp họ dễ dàng hòa nhập với cuộc sống. Hệ thống giao thông và các công trình công cộng luôn có lối đi cho người khiếm thị, nút bấm thang máy có chữ nổi, có âm thanh báo khi thang máy dừng ở tầng nào, đèn giao thông có âm thanh báo hiệu khi có thể băng qua đường... Ngoài ra còn có những sắc luật về bảo vệ và nhường đường cho người khiếm thị (cầm gậy trắng) và huấn luyện chó dẫn đường.

http://phienbancu.tuoitre.vn/tianyon/ImageView.aspx?ThumbnailID=525657
Slogan kêu gọi cộng đồng nhận biết người khiếm thị thông qua cây gậy trắng - Ảnh: B.V.



Kêu gọi nhường đường
Truyền thông kêu gọi công chúng nhường đường cho người khiếm thị bắt nguồn từ ý tưởng của anh Lê Dân Bạch Việt - thầy giáo khiếm thị dạy nhạc của Trường phổ thông đặc biệt Nguyễn Đình Chiểu (TP.HCM) với một mắt chỉ phân biệt được sáng - tối, mắt còn lại có thị lực chưa đến 1/10.

Một lần, một học trò của anh Việt đi thăm thầy cô nhân Ngày nhà giáo Việt Nam 20-11 đã bị xe tải tông chết chỉ vì em không mang gậy, lái xe không biết đó là người khiếm thị. Từ đó, anh quyết tâm học ngành định hướng di chuyển để có thể giúp hướng dẫn các em di chuyển an toàn và độc lập.

Năm 2004, anh Việt được nhận học bổng của Quỹ Ford học thạc sĩ ngành liệu pháp định hướng di chuyển cho người khiếm thị tại Đại học Pennsylvania (Mỹ) trong hai năm. Trở về nước, anh cùng các đồng nghiệp tâm huyết xúc tiến nhiều hoạt động giảng dạy, nghiên cứu, hội thảo, dịch tài liệu... nhằm phát triển ngành dạy và học định hướng di chuyển. Anh cũng là người Việt Nam đầu tiên lấy bằng thạc sĩ về định hướng di chuyển tại Mỹ.

Tuy nhiên, khi công việc và mơ ước còn dang dở, anh Việt đã qua đời vào đầu năm 2011 vì bệnh ung thư. Những dự định của anh đã được nhiều bạn bè, học sinh, đồng nghiệp có cùng chí hướng từ các trường, các tổ chức giáo dục, xã hội và cộng đồng tiếp nối. Trong đó có hoạt động truyền thông kêu gọi người khiếm thị sử dụng gậy như một công cụ hỗ trợ di chuyển ngày càng phổ biến và kêu gọi công chúng nhường đường cho người khiếm thị nhân Ngày quốc tế cây gậy trắng 15-10.

Tại Việt Nam, rất hiếm khi người khiếm thị đi lại trên đường phố một cách độc lập vì nhiều lý do, trong đó lý do quan trọng nhất là họ không được đảm bảo an toàn khi di chuyển. Ngoài ra, người khiếm thị cũng rất ít khi sử dụng gậy, hoặc không có gậy (do không đủ tiền mua), hoặc chưa biết cách sử dụng gậy. Trong khi đó, cộng đồng chưa có ý thức về việc nhường đường cho người khiếm thị đi bộ, kể cả khi họ đang cầm cây gậy trắng. Chính những điều này làm hạn chế khả năng hòa nhập cộng đồng của người khiếm thị, cản trở họ vươn tới một cuộc sống độc lập và hạnh phúc hơn.

Với những trăn trở ấy, dự án truyền thông kêu gọi cộng đồng nhường đường cho người sử dụng cây gậy trắng được nhóm những người tình nguyện tổ chức lần đầu tiên tại Việt Nam vào tháng 10.

Chương trình do nhóm bạn bè của anh Lê Dân Bạch Việt gồm những giáo viên, học viên khiếm thị và các tình nguyện viên tổ chức tại Trường phổ thông đặc biệt Nguyễn Đình Chiểu, với sự tham gia của các tình nguyện viên và người khiếm thị đến từ Trường cao đẳng Sư phạm TP.HCM, mái ấm Thiên Ân, mái ấm Nhật Hồng, Trường phổ thông đặc biệt Nguyễn Đình Chiểu, với nhiều hoạt động như tặng gậy cho người khiếm thị, trình chiếu về lịch sử cây gậy trắng, kêu gọi truyền thông...

LƯU TRANG - THANH Ý


Lịch sử Cây gậy trắng

Năm 1921, một người khiếm thị ở Anh phát hiện nếu sơn trắng cây gậy sẽ gây chú ý và dễ nhìn thấy hơn đối với những người lái xe, qua đó gia tăng độ an toàn cho người sử dụng gậy trên đường phố. Từ đó cây gậy trắng được xem như biểu tượng nhận dạng người khiếm thị, đồng thời là công cụ di chuyển hữu hiệu của họ. Kể từ năm 1964, ngày 15-10 hằng năm chính thức trở thành Ngày an toàn của cây gậy trắng của nước Mỹ, sau này trở thành Ngày quốc tế cây gậy trắng được nhiều quốc gia công nhận.
Mở mắt thì chạy theo cảnh
  Nhắm mắt thì chạy theo mộng.
                 (Ngọc Tuyền Hạo)
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

chaochang

Một lần tôi về thăm quê trong bao háo hức , tôi chay ào ra vườn trước rồi sau như cố nạp vào trong đầu mình những hình ảnh thân quen mà bao năm mình xa vắng .Hít những hơi dài sảng khoái , lắng nghe những chú chim nhỏ bé đang cùng líu ríu ăn trái ổi chín trong vườn .Bao nhiêu cảm xúc ngọt ngào dâng đầy lòng mình . Bỗng chát chúa tiếng gì bị đập vỡ tan tàn... tôi chạy vào nhà ngơ ngác .Ba Mẹ tôi bảo không có gì đâu đó là chuyện thường ngày ở nhà bên mà . Ba tôi  kể thật buồn vì cháu nhà bên đối xử với cha nó thậm tệ lắm, thường xuyên hắt hủi ,mắng chửi ông là đồ ăn hại, vì nay ông già ốm yếu không làm nổi gì nữa .Hôm sau tôi sang chơi nhà bên và xin phép bác cho hai anh em đi chơi một chút . Em hỏi anh  chuyện nước nga một hồi.Tôi kể lại chuyện xưa tôi nhớ mãi về cha của em, là một công nhân bốc vác to khoẻ lực lưỡng, luôn được coi là người to khoẻ nhất .Ông luôn thương vợ con hết mực .Khi đi làm thì luôn tranh thủ làm thêm nhiều hơn để cuối tháng mang về cho vợ con gần gấp đôi lương người khác .Cha của em đã xây cất được ngôi nhà kiên cố mà hồi đó là cả bao niềm mơ ước của bao người .Mẹ của em cũng hay lam hay làm đầu tắt mặt tối ngoài việc ruộng đồng về nhà lại chăm chỉ tăng gia chăn nuôi thêm .Một hôm sơ sểnh chính em hồi đó bị ngã bếu trán khi cha em về ôm con vào lòng mà sót sa mãi . Cha em đã mắng mẹ em thậm tệ để mẹ buồn khổ mấy hôm dòng .
  Ngồi nghe tôi kể người em hàng xóm im lặng rồi khóc .Em nói em thấy ân  hận nhiều vì đã nói năng đối xử tồi tệ với cha mẹ mình .
Sau lần đó người em đó trở lên trầm lặng và ngoan ngoãn và là người con có hiếu với Cha Mẹ .
Hai mươi năm rồi đã đi qua , khi gặp lại tôi em vẫn nhắc bằng nỗi nhớ của anh và những lời nói nhẹ nhàng của anh mà em thấm đau hơn là anh đánh, đã làm em tỉnh ngộ và chở thành người tốt .
Tôi thấy trong lòng mình thật vui và hạnh phúc vì đã đem lại một niềm vui cho đời .Xin cùng chia xẻ cùng các bạn .
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

caphexua

Phượng Hoàng _Lửa đã viết:
.
Sao Trang chưa "Gửi nắng cho anh" nhỉ? Trang ơi!!

http://nf7.upanh.com/b6.s7.d1/0012e4242ed321ced8b76e4dd556afba_38357747.11anhdonghen27112011063.jpg

Chị ơi, Chị xem nắng của Chị nè ... vừa đẹp vừa ấm áp nhé ....

Đâu có như em với Chị Vân Nhi .... mùa đông kéo dài và lạnh ghê lắm ...

Hì hì ... Chúc Anh Chị hưởng mùa đông ...khí thế nhé ...

http://Taochu.Uhm.vN/chu/38/c.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/a.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/p.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/h.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/e.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/x.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/u.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/a.gif

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Dại

đông bên này lạnh lắm
đường về thì xa xăm
ta ngồi đây gặm nhắm
cái cuộc đời oái oăm......

ghét chị rồi....
Mây vẫn mãi bay
Về đâu mây hỡi...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Sơn

Cái cuộc đời lạnh lắm
Ở nơi đâu xa xăm
Quanh mình đầy ánh sáng
Chọn tìm nơi lắng đằm....

Thập tải luân giao cầu cổ kiếm. Nhất sinh đê thủ bái mai hoa.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa Dại

HAPPY BIRTHDAY
01/12/2011

Sinh nhật vui nhiều chị nhé.
love you so much

Mây vẫn mãi bay
Về đâu mây hỡi...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

caphexua

http://nf6.upanh.com/b4.s5.d3/9c36a78d19ef93f208f305963047c270_38465446.snphuonghoangc001buket1.jpg

http://Taochu.Uhm.vN/chu/38/c.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/a.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/p.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/h.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/e.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/x.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/u.gifhttp://Taochu.Uhm.vN/chu/38/a.gif

Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

chaochang

http://ng4.upanh.com/b1.s12.d3/58aea50da928981b26c393d35f649247_38518924.cmsn.gif

Em xin chúc mừng sinh nhật chị nhé ! chúc Anh Chị cùng gia đình luôn vui khoẻ và hạnh phúc !
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

.
Cảm ơn Nhi, Trang, Long, cảm ơn các bạn nhiều! Chúc các bạn ngày đầu tuần vui!
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

.
Đường hầm xuyên qua trái đất

Hai anh em cậu bé kia có lần quyết định đào một cái hố sâu phía sau nhà. Khi hai cậu bé đang đào, vài đứa trẻ khác đến xem và hỏi họ đang làm gì. Cậu bé đào hố hào hứng trả lời rằng anh em cậu muốn đào một đường hầm xuyên qua trái đất.

Mấy đứa trẻ cười phá lên, chế giễu anh em cậu. Thế nhưng hai cậu bé vẫn tiếp tục đào. Một lúc sau, một cậu nhảy từ cái hố đang đào lên mặt đất, tay cầm một cái chai cũ kỹ đầy nhện, sâu bọ, côn trùng đáng sợ và tay kia giơ cao một túi chứa các viên đá xinh xắn đang lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Cậu chỉ cho những đứa trẻ kia xem những viên đá tuyệt đẹp ấy và tự hào nói: "Ngay cả khi không đào được đường hầm xuyên trái đất, thì ít nhất bọn mình cũng có thể tìm được những viên đá đẹp như thế, và mình cũng đã có dịp khuất phục lũ côn trùng gớm ghiếc này!

Không phải mục tiêu nào cũng hoàn thành trọn vẹn.

Không phải công việc nào cũng đều kết thúc thành công.

Không phải nỗ lực nào cũng được đền đáp xứng đáng.

Không phải mối quan hệ nào cũng giữ được bền lâu.

Không phải tình yêu nào rồi cũng là vĩnh cửu.

Không phải ước mơ nào cũng trở thành hiện thực.

Nhưng nếu bạn luôn lo sợ và không dám bắt đầu, bạn sẽ không bao giờ có cơ hội đặt chân lên con đường đến thành công, bạn sẽ không bao giờ.
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 41 trang (410 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [24] [25] [26] [27] [28] [29] [30] ... ›Trang sau »Trang cuối