NGÃ GỤC
Mai ta đi rồi. Bước chân lang thang cô đơn vô định
Giã từ một tình yêu ta đã say như từ muôn kiếp chưa bao giờ tỉnh.
Em có tiễn đưa để nâng đỡ ta như một sinh linh yếu đuối
Một lần cuối thôi, ta biết có thể nào quên lần cuối cùng này?
Em vẫn ở đây, ta hiểu nơi thế giới ngọt ngào ta từng đắp xây
Mà số phận nghiệt ngã phút giây đã biến thành nơi hoang vắng.
Ta rã rời không muốn thu xếp hành trang, chỉ một mình lẳng lặng
Bỏ quên ánh mắt thẫn thờ ở lại phía có em.
Mai ta đi sâu vào bóng đêm. Một thế giới không một khát vọng nào le lói
Chỉ còn những ám ảnh thôi, ta biết rõ những ám ảnh về một tình yêu tội lỗi.
Mà vẫn nâng niu, tha thiết bởi trái tim yêu.
Vẫn âm thầm cất giữ những nhớ thương khi nắng tắt cuối chiều.
Thế giới ta đến còn ai sẽ vỗ về con tim kiệt quệ tiêu điều
Ai sẽ mang nắng vàng rải lên tâm hồn ta đã rong rêu hóa đá?
Tiếng cười nào còn có thể khiến bình minh lan tỏa
Trên ánh mắt ta sâu hút ban mai lặng lẽ u buồn. Khóe mắt xô nghiêng hai hàng lệ tuôn.
Mai ta đi. Hành trang duy nhất là những đau buồn
Ta cố mang theo thật nhiều để dành niềm vui và bình yên cho em ở lại.
Thế giới của em vẫn trẻ trung và ngát hương hoa trái
Tất cả đã kịp phủ đầy lên miền kí ức tim ta một thời hoang hoải cằn khô.
Mai ta đi, chẳng thể khác, vào một thế giới không đường chân trời ta đi mãi
Ta biết ta sẽ bước đi với thân xác hao gày, bằng đôi chân đọa đày.
Gục ngã khi nào cũng chẳng ai hay. Những cánh quạ đen chao đảo bay.
Ta nằm xuống tan ra trong giấc mơ. Và chợt nghe vang vọng tiếng em cười đâu đây./.
Nguyễn Hoàng