Trang trong tổng số 2 trang (17 bài viết)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Phùng H Khánh

Ta hẹn gặp trăng trong tối nay...
Trăng gọi ta ra nói chuyện này...
Trăng phải đi rồi ta ở lại...
Trăng ở cùng ta đêm nay thôi...

Trăng trôi theo suối chảy ra sông...
Trăng theo sóng biển vỗ muôn trùng...
Ta lặng nhìn trăng, trăng vẫy gọi...
Cùng em bỏ trốn anh dám không...

Ta chẳng dám đâu bỏ mẹ già...
Còn em thơ nhỏ nỡ nào xa...
Trăm năm ba mất ai chống gậy...
Ta sống làm sao nỗi nhớ nhà...
Tóc em bối
Tơ tình bao sợi rối...
Cổ trắng ngần
Ta bối rối trông theo...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phùng H Khánh

Ngộ nhận
Có những lần ta tự hỏi bản thân...
Đã biết yêu chưa hay chỉ là ngộ nhận...
Sự kèn cựa hơn thua toan tính...
Khoác lên người chiếc áo đẹp tình nhân...
Tóc em bối
Tơ tình bao sợi rối...
Cổ trắng ngần
Ta bối rối trông theo...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phùng H Khánh

Chén rượu
Trăng khóc
vơi...
Trăng phơi mình một nữa...
Một nữa buồn...
Ôm mặt khóc xuyên đêm...
Tóc em bối
Tơ tình bao sợi rối...
Cổ trắng ngần
Ta bối rối trông theo...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phùng H Khánh

Chị Hằng
Chị hằng rãnh rỗi xuống đây chơi...
Vui thú cùng ta trọn kiếp người...
Cùng ta dạo hết nơi quán xá...
Cùng uống say sưa chửi ngạo trời...

Bao giờ ta chết chị đừng buồn...
Đừng khóc sụt sùi để mưa tuôn...
Đừng kéo mây đen che giọt lệ...
Chẳng cần chị đến chổ ta luôn...

Bởi vì ta chết ở đồi thông...
Hồn ta phiêu lãng khắp cánh đồng...
Lặn xuống đáy sông ta gặp chị...
Chị hỏi Quản Hàn có ở không...

Ta trả lời không đó là tù...
Nơi mà chị sống kiếp đi tu...
Ta thích đồi thông chiều nắng úa...
Thích đồng lúa mướt gió vi vu...
Tóc em bối
Tơ tình bao sợi rối...
Cổ trắng ngần
Ta bối rối trông theo...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phùng H Khánh

Trăng vỡ
Có loài trăng giận dỗi thất thường...
Cộng trừ, thêm bớt mỗi ban đêm...
Gieo nhớ nhung vào từng vũng nước...
Rót tương tư vào mắt kẻ thi nhân...
Có một loài trăng nữa cũng nên thơ...
Một cô gái với cái tên Ánh Nguyệt...
Một vầng trăng lạnh lẽo bốn mùa mây...
Tôi chạm phải cái nhìn em ngơ ngác...
Mắt thì to mà chứa nữa vầng trăng...
Nữa còn lại vì sao em muốn giấu...
Sau bờ mi như giới hạn tâm hồn...
Tôi muốn tìm nữa khuất của trăng kia...
Mỗi độ đi ngang tôi liếc em mấy bận...
Cả tháng trời tôi bầy trò duyên phận...
Tiếp cận em rồi hỏi nhỏ, trăng đâu...
Em bật cười chàng thi sĩ ngây ngô...
Mắt em một mí chơ trăng mô mà che đậy...
Tim tôi đập nhanh, mắt em nhỏ lại...
Tôi và trăng yêu nhau...
Chỗ tôi hẹn nàng là hồ nước Châu Sơn...
Cầu Dã Viên, Tràng Tiền, Đập Đá...
Trên cây cầu mạ đặt tên Thiên Mã...
Tôi hôn em, tôi hôn trăng...
Hàn Mạc Tử có trăng trên trời, dưới nước...
Mà đã làm doanh nhân thành đạt...
Tôi có trăng trên trời...
Trăng dưới sông...
Và có cả trăng trong mộng...
Tôi không bán chỉ mua hoài cho hết...
Ánh trăng vàng trong mắt của em thôi...
Nhưng hôm nay tôi đứng giữa đơn côi...
Trên cây cầu mạ đặt tên Thiên Mã...
Trăng của tôi trên đường về hối hả...
Gặp mây mờ làm lạc mất thanh xuân...
Trăng soi mình nhầm vũng nước gian truân...
Và vỡ nát dưới gầm xe nam bắc...
Để mình tôi khóc ướt cả mây ngàn...
Tóc em bối
Tơ tình bao sợi rối...
Cổ trắng ngần
Ta bối rối trông theo...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phùng H Khánh

Vườn thu
Vườn thu im gió đóm lập loè...
Trăm ngàn hoa cải thắp vàng hoe...
Xào xạc hàng tre đi gánh nước...
Lao xao dậy sóng bóng trăng nhoè...
Tóc em bối
Tơ tình bao sợi rối...
Cổ trắng ngần
Ta bối rối trông theo...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phùng H Khánh

Tình cờ
Anh gặp lại em phố ban chiều...
Hai người ngơ ngẩn gió điều hiêu...
Nhắc lại tình yêu màu nỗi nhớ...
Một chuyện tình yêu khóc bao điều...

Anh đã cướp em một nụ cười...
Mặt hoa da phấn chẳng còn tươi...
Gặp nhau ngoảnh mặt em có khóc...
Hay chỉ khóc khi khuất bóng người...

Anh đã tặng em một bài thơ...
À không. Cả một sổ đầy thơ...
Em đã lật qua được mấy tờ...
Có đọng câu nào trong trí nhớ...
Để nhắc lại trong mỗi giấc mơ...

Anh đã hôn em một phút nồng...
Một phút bồng bột một phút ngông...
Một phút say sưa không tự chủ...
Cuộc tình một phút ngoảnh mặt trông...

Anh đã nhìn em bước theo chồng...
Mắt nhoè lệ thắm buổi trời đông...
Nhẹ tay em vịn tay người ấy...
Tưởng thế là yên phận má hồng...

Ngờ đâu gặp lại mắt em buồn...
Giọt sầu như thể nước mưa tuôn...
Chẳng hợp duyên nhau người danh lợi...
Miễn cưỡng làm chi một vở tuồng...

Anh vẫn chờ em một chữ yêu...
Thả trôi ra biển mọi tiếng điều...
Em cười từ giã thôi muộn quá...
Bóng dài trên phố nắng liêu xiêu...
Tóc em bối
Tơ tình bao sợi rối...
Cổ trắng ngần
Ta bối rối trông theo...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phùng H Khánh

Bỏ trốn
Rồi một ngày con bỏ trốn thật xa...
Nơi mẹ cha ở ngoài vùng phủ sóng...
Ở nơi đó con tự mình kiếm sống...
Để lớn lên như cỏ dại ven đường...
Tuy đất khách chẳng có những yêu thương...
Không ai thức khuya chờ con về thật sớm...
Nhưng mẹ ơi! Con chán đời bú mớm...
Tự xưa nay chẳng biết cảnh xa nhà...
Chẳng có chuyện để kể giống như cha...
Mười bảy tuổi bỏ bút nghiêng cầm cuốc...
Chốn hoang sơn Đồng Soài- Bình Phước...
Chọc hang hùm, trêu Hà Bá, phá Sơn Lâm...
Và thơ con. Ơ kìa toàn là Huế...
Chẳng có gì ngoài màu tím mẹ ơi...
Chuyến rong chơi. Đừng lo con lạc mất...
Quê hương mình con cất ở trong thơ...

Mẹ hoảng hốt.
Cùng vườn cây đi kiếm...
Đứa con trai.
Bỏ trốn với muôn hoa...
Tóc em bối
Tơ tình bao sợi rối...
Cổ trắng ngần
Ta bối rối trông theo...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phùng H Khánh

Bức thư tình đầu tiên
Yêu nhau nhé em là cô gái tốt...
Chẳng việc gì phải suy nghĩ nhiều thêm....
Cuộc đời kia chẳng mấy lúc êm đềm...
Cần một người để sẽ chia sóng gió...
Một người để vượt qua cơn khốn khó...
Khi đông về cơn gió bớt lạnh hơn...
Màn đêm xuống sẽ vơi bớt cô đơn...
Bệnh tật ốm đau có người chăm sóc...
Anh sẽ vỗ về những khi em khóc...
Tối tối quây quần bên đám nhóc vui tươi...
Sẽ yêu em thêm được mấy mươi năm...
Rồi khi chết ta nằm chung mảnh đất...
Nghìn năm nữa ta mặn nồng say giấc...
Chẳng có gì chia cắt nổi đôi ta...
Tóc em bối
Tơ tình bao sợi rối...
Cổ trắng ngần
Ta bối rối trông theo...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phùng H Khánh

Chiến mã
Đồi tanh gió.
Ngựa dừng chân hổn hển...
Gỡ yên cương.
Đắp chủ chết xa trường...
Tóc em bối
Tơ tình bao sợi rối...
Cổ trắng ngần
Ta bối rối trông theo...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 2 trang (17 bài viết)
[1] [2] ›Trang sau »Trang cuối