Trang trong tổng số 23 trang (222 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Hết hơi
Suốt nhiều năm tháng bơi quanh đáy tìm bản đồ
Anh như con cá hết hơi phải bơi lên mặt hồ
Đến trạm dừng chân của bầu trời không thể chạm tới
Những trăng sao muôn đời luôn ngoài tầm với
Gõ cửa nhà thỏ thì nó không mở vì nó đang bận chơi
Đời thì ngắn mà sao cứ mơ những thứ không hề cần tới
Những ly rượu ngọt lịm tươi mát
Thanh âm vui nhộn vui hát
Trên những ngón tay và đời này
Ai mà biết được lúc nào mình ngơi tay
Ai mà biết được là do ta hay do đàn
Phương trình thành công nhiều biến ẩn hiện thì vô vàn
Mong sao râu mướp leo cho đầy giàn (sao vẫn chưa trồng)
Mong sao túi trước đầy vàng (sao mà đắng lòng)
và túi sau để hình gái nhỏ
Ta mê mật hay ta mê nàng
Chim vẫn hót vang sau vườn nắng đỏ
Nhưng bằng ấy đá cẩm thì bằng đấy tiền công
Người ta trả từng ấy thì đừng có phiền lòng
Vì anh đang đứng ở đâu giữa cái chuông hình cong
Cuối ngày anh trở về lại bàn cờ
Anh là gì đâu ngoài hạt nước trên đê sắp tràn bờ.
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
64.33
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Ngày em đã bán mất
Đâu ai nhóm lửa tiến quân mà trời ngập khói
Công ty còn chưa đóng cửa trời đã chập tối
Mắt đã mở lâu quá hay sao mà mắt cay
Thêm ly cà phê và dài thêm tối nay
Trời chiều âm u nhưng chợt quên áo mưa
Cao tốc dài hàng quán thì vắng thưa
Nhiều người trú mưa còn hơn để mưa ướt mình
Em thà để mưa ướt mình nhưng không để ướt cặp
Vì không ai muốn về sau trên đường chiều tấp nập
Tiền công trong tay thay cho ngày vừa bán mất
Có tiền mà không biết mua gì thì đúng là chán nhất
Em cố trục vớt phần cuối ngày đã sũng ướt
Dù chưa biết làm gì nhưng còn hơn cứ đắm mình trong vũng nước
Bước ra vũng nước với đôi chân ướt
Em đã nhẹ tênh hay sao mà lối về không thấy dấu chân em
Em xem lại có mất gì không khi một lần quên khoá cửa lòng
Ai đã nhóm vào em đèn trời ngọn lửa hồng
Hay ai nhẹ bế em lên chân không chạm đất bềnh bồng
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
54.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Đường cong
5 năm, 10 năm và 15 năm kể từ ngày dậy thì tôi thấy
Đường sẽ còn gập ghềnh khi ta còn say đắm những đường cong.
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
43.50
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Thang máy chỉ đi xuống

Thang máy chỉ đưa em đi xuống dưới một người lành lặn
Như người thọt chân với đôi cánh vừa được dành tặng
Nơi mà việc thở cũng phải dè chừng
Như người hen suyển quên thuốc theo kè lưng
Như người mù được biển quảng cáo làm sáng mắt
Như thổ dân soi mói cái treo như thòng lọng trên cổ của người tộc khác, bức phù điêu
Như người câm với cổ họng nghẹn tắc
Nơi ta bị ép đứng như tờ giấy mới in nóng phẳng phiu
Nơi ta được tạc tượng mà không cần thuê nhà điêu khắc
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
32.67
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Nghe tốt tâm sự
Đời anh là một con tốt nên chỉ biết tiến mà chẳng biết lùi
Anh đã chọn nhầm quân đen nên cứ ngày đêm mà mải miết chùi
Không mong nhận huân chương hay mong đời thoải mái
Chỉ mong ngày vượt sông để tung hoành phải trái
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
33.67
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Lạnh
Hai giờ sáng có tiếng kim loại va nhau
Tò mò tầng 11 ban công mình ra mau
Người lăn ra đớn đau, người tuôn máu, người không dám nhìn quay mặt ra sau
Mở cửa xuống xe rồi mà cứ đứng đó như không à
Là người lạ với anh nhưng hắn có thể là cha là chú ở trong nhà
Ai lỗi phải đục trong thì hạ hồi phân giải, nhưng không
Một bên đứng chôn chân mãi, cân nhắc chậm rãi, và không động vào hiện trường kinh hãi
Một bên máu tuôn nhanh như không phanh
Tiếng gầm gào át tiếng thầm thào
Anh ơi anh, sao anh nỡ đành
115 không đến nhanh, và trời nóng nhưng không biết đến chừng nào anh hết lạnh.
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
22.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Em đáng giá bao nhiêu?
Người thì mau mắn người thì lê thê
Người thì vùi ánh đèn vàng trong phút đê mê
Ta từng nói, làm tất cả là vì nhau
Nhưng khi có chuyện hất tung tất cả là vì đâu
Phép so sánh nhỏ, hoa sen hay bùn lầy
Có lẽ giá trị của em cũng chỉ bằng chừng này
Chừng này những việc anh làm giá thị trường là bao nhiêu
Cộng hết tất cả lại đi em bao tiêu
Cho nên anh đừng có giận nữa
Ngán ngẩm em đã đầy đến tận cửa
Anh không giữ coi như ta chia hai
Ngày xưa em nhìn lầm anh coi như là em sai.
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
21.50
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Đừng có chạm vào anh
Đừng có chạm vào anh, anh không muốn bị tố giác
Em tìm anh làm chi, anh đã cố đi chỗ khác
Không phải bệnh cảm mạo, hay nhức đầu và bản tính
Anh đã nhiễm nó từ lâu, em cứ coi là mãn tính
Bệnh này không có thuốc chữa, và không thích bị săm soi
Trước khi em vừa chạm vào, anh đã biến đi tăm tối

Đừng có chạm vào anh, anh không có diễn kịch
Nó còn nhỏ lắm, và chưa có hệ miễn dịch
Nó vừa ra cái lá mầm, em đừng để nó héo hon
Nó vẫn đang còn thai nghén, em đừng để nó chết non
Nếu là một mặt phẳng, thì trông nó rất xù xì
Nếu là chó đợi chủ, thì trông nó rất ù lì
Nếu là một ngôi chùa, thì chùa không có trụ trì
Nếu là ngựa Xích Thố, thì trông nó rất nhu mì
Nếu là nước đang sôi, anh sẽ còn phải đun nữa
Nếu là bão sắp thổi qua, anh mở toang hết ô cửa
Anh đã nói cạn lời, mà nếu em vẫn vô tư
Thì bao nhiêu năm ta quen nhau, anh mong em hãy lịch sự.
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
22.50
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

KAFKA BÊN BỜ BIỂN
Mày đang sống sờ sờ chứ không phải cơn ảo giác
Đôi khi số phận giống như một cơn bão cát
Cứ xoay chiều đổi hướng liên tục, từ ngả này sang ngả khác
Như một điệu nhảy tử thần trước khi đầu mày kịp ngả bạc
Cơn bão không từ mông lung xổi tới, hay chạy lại từ xa bay
Một cái gì cựa mình bên trong, cơn bão ấy là mày
Đừng nên cố chiến đấu, tất cả mày có thể làm là cam chịu
Bước thẳng vào trong cơn bão, nhắm mặt lại và bịt chặt tai khỏi lời đàm tiếu
Ở đó, không có mặt trời, không có mặt trăng, và không phương hướng
Không có văn minh, không có luật lệ, và không có thương lượng
Cũng chẳng có ý thức gì về thời gian, hay ngày mai ai tàn lụi
Chỉ có cát trắng mịn xoáy lốc lên trời như xương nghiền tơi thành bụi
Và khi cơn bão đã chấm dứt, và đầu mày vẫn còn nóng sốt
Mày sẽ không nhớ làm thế nào mà mình đã sống sót
Cũng không biết chắc là cơn bão đã thật sự chấm dứt hay chưa
Nhưng điều này thì chắc chắn, mày sẽ không còn là con người của ngày xưa
Ý nghĩa của cơn bão là như thế đó, hiếm khi mày sẽ còn thấy nữa.
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
24.50
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Lõi táo cắn dở

Xác thịt về đâu
Rồi xác thịt về đâu khi xương ta là vòng lao sắt
Giam cầm ta kề nhau hai con tim đầy vết dao cắt
Rứt vì nỗi sắp thẳng văn ngôn
Quơ quét lá se lòng bừa bộn
25.00
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 23 trang (222 bài viết)
[1] [2] [3] [4] ... ›Trang sau »Trang cuối