Trang trong tổng số 38 trang (379 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [31] [32] [33] [34] [35] [36] [37] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Thi Hoàng

Lâu rồi không thấy em vào Thi Viện. Nhớ em quá, chị lại ghé vào KKĐ của em để nhâm nhi lại những KKĐ mà chúng mình đã có và đã ghi lại. Chị thấy thanh thản nhiều lắm sau những căng thẳng những sự cố lẽ ra mình không phải chịu đựng mà vẫn cứ bị quàng vào thân. Lướt qua những câu chữ thân quen chị thấy nhẹ lòng. Cảm ơn KKĐ, cám ơn Thi viện đã cho chúng mình được gặp gỡ giao lưu dù ảo nhưng lại cần thiết cho sự thanh lọc tâm hồn của con người.
Cho tôi một chút ngẩn ngơ
Loay hoay một chút dại khờ để say

                      Thi Hoàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mùa Thu

Mấy tháng nay nhiều sự kiện xảy ra với MT, vì thế MT do dự để trải lòng. Học anh văn thì áp lực quá, MT đã nghỉ học đại học buổi tối rồi. Do không có thời gian để học ở nhà, trước khi đến lớp. Học được 3 môn đều qua, riêng môn nói và nghe thì biết khả năng không thể vượt qua một cách dễ dàng, thời gian không đủ để nâng cấp kiến thức hổng trong thời gian ngắn. Khó theo kịp lớp nên đành tự ý nghỉ học. Đó là một nỗi buồn.
Nỗi buồn thứ 2 là tuần vừa rồi lại bị người ta bắt trộm chó, mẹ chồng mở cửa lúc 5 giờ sáng, chưa kịp ra canh thì hai kẻ bắt chó đã quăng bao bắt. Sáng hôm đó anh chở hai mẹ con đi chuộc chó, nhưng đã quá trễ, người ta đã thịt rồi, buồn thương tội nghiệp vì cô chó này khôn, rất hiểu chủ nói gì, cô chó muốn đi chơi là khều khều chân của nó lên cánh tay của chủ, ánh đôi mắt đen nhìn chăm chú như muốn nói:” hãy cho tôi ra ngoài để bắt chuột”. Thành tích luôn được mang về khoe chủ, cô nàng không hề ăn chuột mà chỉ bắt về khoe thành tích mà thôi. MT và bé con khóc thương cho cô nàng chó là bởi vì tình cảm giữa người và vật nhất là con chó, chó luôn trung thành với chủ, biết sủa người lạ, biết giữ nhà, biết bắt chuột và trên hết giúp con người cân bằng tinh thần khá tốt.
Mặc dù vậy trước đó và sau này MT vẫn luôn dị ứng với việc ẵm bồng và đụng vào chó. Bởi MT biết chó cũng khá nhiều vi khuẩn…riêng bé con thì chăm sóc chó, cho chó ăn, thả chó ra ngoài, hai cha con tắm cho chó.
Mặc dù MT luôn cảnh báo việc có khả năng lây nhiễm sán chó…nhưng việc nuôi chó vẫn được tiếp diễn, sau khi mất chú chó đen, anh sang nhà cô út bắt chú chó con màu vàng cam về nuôi. Mẹ chồng đặt tên cho nó là Kam. Kam khá đẹp mã, mắt của nó màu xám, tai hơi dài, bộ khung xương khá dài đòn, cân đối.
Sáng ngày chủ nhật vừa rồi, hay tin ông nội mất, MT ngồi buồn thừ ra, chẳng biết làm gì, mặc dù MT biết ông đã bệnh nặng, khó vượt qua. Ông lớn tuổi nhất thôn ĐV, ông hiền từ như một ông bụt. Cả làng trên xóm dưới đều kính trọng thương yêu ông, bên linh cữu của ông, chị em chúng tôi khóc ròng, mắt sưng đỏ và nhức. Tội cô T, em của bố, nhà có mỗi mình cô là gái, nên tình cảm mà cô dành cho cha mẹ thì sâu nặng hơn các anh. Bố là con cả nên việc ma chay, bố quán xuyến, đôn đốc mọi việc trong ngoài, nhờ sự hỗi trợ của họ hàng, bà con lối xóm mà đám tang của ông diễn ra một cách trang trọng, thành kính.
Chuyện buồn nữa là việc của em tôi, hai chị em vừa mới bay ra bên linh cữu của ông, chưa kịp đưa ông ra nghĩa trang của làng thì phải về gấp vì hay tin mẹ chồng và con của em ốm. Sáng ngày thứ 2 đã phải lo vé máy bay về gấp, các cô chú trách mẹ chồng của em,  nghĩa tử là nghĩa tận mà gia đình chồng của em cũng không biết thu sếp việc nhà mà bắt em tôi về gấp. Cuộc sống vô vàn những khoảnh khắc như thế, chúng tôi vẫn phải tiếp tục sống và hy vọng ở tương lai. Đặt niềm tin vào con cái, cố gắng dạy dỗ con nên người. Cuộc sống nhiều người rất không tốt, có những kẻ đố kỵ ghanh ghét, có những người tính tình không bình thường, khá kỳ cục…bên cạnh đó cũng rất nhiều người tốt, đầy tình yêu thương và trách nhiệm. …Biết vậy để an ủi bản thân và những người xung quanh, bởi sự đa chiều chính là hiện thân của cuộc sống.
Ngày buồn tháng nhớ hãy trôi đi, để kỷ niệm đẹp ở bên ta mãi mãi. Mong rằng hành trang của ta chỉ còn lại những gì tốt đẹp nhất, ta dành tặng con cái của mình, thế hệ trẻ tương lai. Dòng tâm sự trải lòng của một mùa thu xa, một mùa thu vàng lá đủ để an ủi mình, những lúc trời đổ mưa.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mùa Thu

Khoảng lặng bấy lâu bị kìm nén giờ chỉ muốn chia sẻ hết để bớt những ưu tư. Gia đình chúng tôi sẽ chỉ ở tạm nhà chị chồng khoảng 2 tháng thôi. Khi sống chung cùng nhau mới thấm thía hết những u uất của chị, nỗi bận tâm và lo lắng của chị. Có những đêm cả nhà không ngủ được và tôi đã khóc. Nước mắt xót xa và thương cảm cho chị và cháu. Hiện tại cháu trai đang học lớp 10, tâm sinh lý của cháu thay đổi, hoàn cảnh anh chị vừa mới ly dị nhau. Cháu buồn và không nói với ai câu nào, ai hỏi gì chỉ gật đầu và lắc đầu, nhiều nhất là trả lời gọn lọn từng từ. Chị khổ tâm và không thể nào bắt chuyện được cùng con, Mẹ quan tâm hỏi han thì cháu đuổi ra khỏi phòng, đóng cửa sầm lại và đập phá bên trong phòng. Điều khó nhất là làm sao để nói chuyện được với cháu để hiểu cháu hơn. Nhưng chưa ai có thể bắt chuyện được với cháu, chỉ có bé B là em ruột của cháu, hiện tại đang học lớp 7 mới có thể nói chuyện với cháu.
Chúng tôi lo lắng sợ cháu bị bệnh tự kỷ, hầu như gia đình khó kiểm soát cháu làm gì, đi đâu, thông tin bạn bè không có, chỉ có mỗi điện thoại của GVCN. Điều mà gia đình tôi lo lắng nữa là sự quan tâm của chị với con, chị lo công tác rồi học hành, rất ít thời gian bên con. Đến việc nhỏ nhất là áo quần của cháu thiếu hoặc rách, chị cũng không biết để kịp thời lo cho cháu. Mình nói với chị, hôm em gấp quần áo cho 2 cháu, em thấy quần thun của cháu bị rách hết trơn, chị xem mua cho cháu, hôm qua chị đã mua cho cháu rồi, mình cũng thấy chị quan tâm để ý đến cháu hơn. Chị gọi đt và nhắn tin cho cháu, cháu không bắt máy và trả lời. Điều mong muốn của gia đình là nói chuyện được với cháu, nghe cháu nói hết những tâm tư u uất, để có hướng động viên, giải thích cho cháu hiểu. Những đêm cháu đập phá trong nhà, la mẹ cháu, anh xã tôi cũng xuống muốn nói chuyện với cháu nhưng cháu đuổi hết ra khỏi phòng, nói những câu làm anh xã tôi buồn phiền lo lắng. Tôi chỉ biết khóc và nói với chị hỏi bác sĩ tâm lý xem thế nào, chứ kiểu này sợ cháu bị trầm cảm, dẫn tới bệnh thần kinh thì khổ một đời và khổ gia đình nữa.
Điều mà chị đi đến nước phải đổ vỡ hôn nhân đó là tình huống bắt buộc mà chị đã suy nghĩ rất kỹ, trước khi quyết định. Thời gian ly thân khoảng 5, 6 năm theo như chị nói. Mức độ hàn gắn là con số 0. Điều mình muốn nhắn nhủ với những người đàn ông có gia đình là nên suy nghĩ thật kỹ, nếu có yêu con thì đừng có ngoại tình. Bởi người phụ nữ càng tri thức thì họ càng khó chấp nhận hàn gắn. Nếu có hàn gắn thì chỉ là sự giả tạo mà thôi, bởi bát nước đổ đi khó hốt lại đầy.
Chị chồng tôi là người phụ nữ nhỏ nhắn, xinh xắn, học thức, trẻ hơn so với tuổi, chị khóc khi biết chồng ngoại tình và đã cố thử níu kéo bản thân vì con, nhưng lực bất tòng tâm. Chị không thể vượt qua rào cản của chính mình, để cuối cùng chị đi đến quyết định ly hôn. Cuộc tình kết thúc và cuộc chiến tâm lý bắt đầu, tình cảm con cái xao động và những lỗi lo bận tâm, lo lắng cho con gia tăng. Câu chị nói khiến tôi bị ám ảnh khi chị thấy con gầm gừ , đập phá trong phòng riêng, giọng chị mềm như dòng nước, đau đớn như dao xé lòng, chị gọi con : “ Bi ơ! Mẹ thương con biết bao nhiêu mà nói, Bi ơi! Con đừng làm mẹ sợ!” Câu nói của chị khiến tôi khóc mỗi khi nghĩ tới. Người mẹ nào mà chả yêu con cái của mình, mẹ yêu con hơn chính bản thân mình. Vì hoàn cảnh bắt buộc mà phải ly hôn mà thôi, hỡi những người đàn ông trên thế gian này, Hãy yêu lấy con, yêu lấy gia đình bé nhỏ của mình, đừng làm người phụ nữ của đời mình đau khổ và đừng để những đứa con phải gánh lấy hậu quả đau lòng.
Những đêm gia đình tôi quây quần bên nhau đùa giỡn, thì bên phòng kia, cháu B thui thủi một mình, trong căn phòng ánh sáng trầm, cháu chạy qua phòng chúng tôi thật nhanh, tóc tai ướt mẹp. Con mình bảo, mẹ ơi! Chị B đầu tóc còn ướt mà đi ngủ nhỡ bệnh thì sao, lúc đó khoảng 10 giờ đêm mà chị chồng tôi chưa về, anh hai của B đi học chưa về. Tôi chạy sang kêu cháu dậy, lấy khăn lau đầu cho cháu mà thương. Dặn cháu không được để tóc ướt mà đi ngủ, sẽ bị bệnh nhức đầu sau này đấy. Thế mẹ không dặn cháu à ? Cháu bảo mẹ không dặn cháu. Lau đầu cho cháu xong, tôi về phòng vừa kể cho anh xã nghe, vừa khóc, tôi khóc thương hai cháu quá. Càng giận ông xã chị hơn. Mỗi gia đình một hoàn cảnh và số phận đã an bài, giờ làm sao để tâm lý cháu ổn định đó chính là nỗi lo bận tâm nhất của gia đình.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thi Hoàng

Cuộc đời có nhiều những mảng màu khác nhau. Đọc trang viết của MT mà thấy nghẹn ngào ứ lại. Thật buồn khi con trẻ phải chứng kiến chuyện đau lòng trong gia đình. Chỉ còn biết nói lời: Chia sẻ.
Cho tôi một chút ngẩn ngơ
Loay hoay một chút dại khờ để say

                      Thi Hoàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mùa Thu

Tuy Phong ngày mưa bão, trống trải trong căn phòng kín nơi tôi công tác, cảm giác nhớ nhà đến da diết. Anh gửi hình phong lan màu tim tím với những lời cảm nhận thật dễ thương, cả hình chú chó con mà hai cha con vừa bắt về 1 tháng trước. Không khí ở đây trong lành và nhiều gió khi mở cửa phòng, ngoài trời giờ đang mưa tầm tã. Mưa luôn đem đến cho tôi nhiều tâm trạng khác nhau, tôi để ý cứ mưa là tôi lại viết, thật lạ có điều gì đó trong mưa làm tâm hồn tôi lại trở nên thơ thẩn đến vậy.
Hay là mẹ sinh tôi khi trời mưa...ôi! lại nhớ về quá khứ, kỷ niệm về mẹ luôn đẹp dịu dàng đến vậy, mẹ hay kể về cơn mưa khi tôi chào đời. Thế rồi mẹ đặt tên tôi có ý nghĩa là làn nước mùa thu, nghe có vẻ gì đó man mát ...buồn. Sau này ai có con đừng đặt tên buồn....hình như tính cách hay ứng với tên lắm. Đa sầu đa cảm nhưng may mắn là chưa đến nỗi uỷ mị. Tuy Phong đối với mình khá dễ thương, có nhiều cánh quạt gió màu trắng trên dãy đồi. Nhìn từ xa nên mình không phân biệt được nó là đồi hay núi, chỉ thấy khá ấn tượng bởi quang cảnh khác thành phố.
Những cơn gió ở đây mát một cách trong lành và nồng nàn mãnh liệt. Nắng thì cũng gay gắt và gió thì nhiều, mưa thì dai dẳng, khí hậu cái gì cũng quá lên một tí, thế mới là Tuy Phong chứ. Một tuần sao mà lâu đến vậy, mình mong ngày về bên gia đình quá.Gửi gắm việc học hành của con mình cho hai đứa cháu, chị B và anh Bi. Có vẻ tuần vừa qua Bi đỡ hơn, không còn la hét và khóc vào ban tối nữa. Thỉnh thoảng mình nhắn tin cho cháu, biết là cháu không trả lời nhưng vẫn nhắn, bởi hỏi cháu có đọc tin của mợ không thì cháu buồn buồn gật đầu. Thế là đủ đối với mình.Từ từ rồi cháu sẽ lấy lại được quân bình cho bản thân. Mong thế.
Con gái thì vẫn nhõng nhẽo gọi điện thoại kể chuyện ở lớp, cố giáo bảo kiểm tra 15 phút, nhưng hôm đó cô tâm trạng vui thế nào mà cô lại kể chuyện cho lớp bé nghe. Không kiểm tra...bé kể luyến thắng, hình như về nhà bé thèm được kể chuyện, mà mẹ thì đi công tác xa....Thói quen bị đảo lộn, nhưng rồi mình sẽ về, mọi việc lại ổn thôi.
Tuy Phong à, bạn thật là nồng nàn quá, nhưng dù sao thì gia đình vẫn luôn là bến đỗ, là nơi bình yên nhất mà dù có đi đâu tôi cũng muốn quay về. Hen gặp lại Sài Gòn nhé! Luôn nhớ Sài Gòn!
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mùa Thu

Khi những đứa trẻ không có đủ vòng ôm trọn vẹn của cha mẹ, cảm giác trống trải và cô đơn, sự lạc lõng trong thế giới thực là có thật. Trẻ thường vùi tâm hồn mình vào góc khuất nơi sâu thẳm trái tim. Chỉ có trái tim người mẹ mới có thể khỏa lấp hết những hụt hẫng, ưu tư đó. Mong rằng mẹ sẽ ru tâm hồn con trẻ yên giấc ngủ ngon, mặt trời hy vọng và tương lai tốt đẹp luôn chờ con phía trước. Mong con trẻ đừng quá u sầu mà đánh mất hiện tại và tương lai. Chuyện đã xảy ra hãy lạc quan xem như là một vết thương trong quá khứ. Dù có đớn đau thì cũng phải cố gắng vượt qua, vững vàng để bước tiếp trên con đường mà mình đã , đang và sẽ chọn.
Hai ngày trước cháu lại gào khóc thét trong đêm, giật mình mơ hồ, tôi nhắn tin ru cháu ngủ: " Mợ ru con ngủ nhé, Bi ơi! Ngủ ngoan nào" thấy êm khoảng 20 phút, rồi lại gào khóc thét vào đêm. Tôi gọi điện thoại cho chị phòng bên, chị bật dậy và xuống lầu khóc con gọi cửa, tôi chỉ biết khóc trên này, cả nhà vẫn ngủ ngon. Chỉ còn tôi và chị. Mãi sau ba mẹ ở phòng bên mới biết và mở cửa đi ra đi vào. Tôi nhìn sang con và chồng vẫn ngủ say không hay biết.
Chị đau đớn ôm con vào lòng, vuốt tóc con và hỏi han, sao vậy con, Bi làm mẹ sợ, con buồn mẹ chuyện gì? Thỉnh thoảng nghe giọng cháu nói nhát gừng. Con ghét tiếng ồn.
Thì ra cậu về khuya gây tiếng động ở dưới nhà làm Bi khó ngủ, mặt Bi xanh xao, Bi không nói năng gì cả tháng nay, lúc nào cũng buồn, chẳng thấy cười gì cả... Có lẽ cháu bị trầm cảm khá lâu rồi, tối qua chị cho Bi uống thuốc bổ thần kinh. Đến 2 giờ sáng thì tôi và chị mới bắt đầu ngủ lại. Thật xót xa thương cháu.
Chị bảo để sáng nay hỏi bác sĩ khoa thần kinh xem thế nào, hôm qua chị mới tự mua thuốc bổ thôi.Mỗi đêm về tôi lại lo lắng, sợ cháu lại không ngủ được rồi gào khóc. Đêm qua thấy cháu êm êm, không nghe động tĩnh gì, thấy cũng yên tâm phần nào, nhưng cảm giác lo sợ thì vẫn vậy, lo sợ cháu không vượt qua. Cảm giác nặng trĩu quá, khoảng 2 tuần nữa về bên nhà. Không biết chị có nghe thấy cháu la khóc mà kịp thời xuống với cháu không?
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mùa Thu

Sáng nay Sài Gòn lạnh, không khí vào xuân khác với mọi năm bởi khí hậu thay đổi khắc nghiệt hơn mấy năm trước. Thời điểm sinh viên thi học kỳ, nhìn bài sinh viên mà tâm trạng quá đỗi.Cảm giác man mát buồn. Tối anh lại đi trực do vậy mà thêm tâm trạng. Khoảnh khắc à, mình chuyển về nhà rồi. Không còn ở nhà chị chồng nữa, mọi việc cuối năm họp hành liên miên, cũng khá căng thẳng. Thường thì người lớn không thích Tết vì bị thêm tuổi, mình thì lại thích Tết mới lạ chứ, chẳng hiểu sao lại thế, có lẽ nghỉ Tết mình được thoải mái vui chơi, không phải suy nghĩ việc cơ quan. Hay là mình chưa phải là người lớn nhỉ? Úi trời, mình lại vu vơ rồi, lại thích cưa sừng làm nghé rồi.  
Công việc của mình khá áp lực bởi những qui chế, nội qui nghiêm ngặt, đôi khi mình không thể kiểm soát được những yếu tố khách quan nên tâm trạng lúc nào cũng lo lắng. Hôm họp cũng có những khoảnh khắc vui đùa tếu táo nhưng cũng có khoảnh khắc mà đồng nghiệp của mình cũng phải khóc đấy.
Uh, cuộc sống là thế. Cơ quan mình vừa rồi phát lịch, chẳng biết ai chọn lịch mà bộ lịch tờ thì hai tờ đầu tiên còn coi được, các tờ sau thì toàn là hoa cúng, riêng có một bình hoa mà hoa và lá héo úa rũ cả ra, thật là cẩu thả quá đỗi. Lúc đó mình vừa tâm trạng vừa hơi bực khoảnh khắc à. À, Hôm trước sinh nhật em mà mình vội vội vàng vàng, không kịp nói lời chúc em sinh nhật vui vẻ, không kịp tâm sự cùng em nỗi niềm. Công việc thật là dồn dập vào cuối năm đến nỗi không kịp thở.
Gia đình mình đã về nhà mới sửa nên khá cực và vất vả, hiện tại cũng chưa ổn lắm vì còn bừa bộn. Nhưng dù sao thì 3 tháng trời anh vất vả với công trình cũng được đền đáp. Tổ ấm của cả 3 thế hệ ông bà, cha mẹ và con cái đã hoàn tất. Anh gầy đi  nhiều, chị giúp việc bảo anh gầy mà còn đen do vậy mà xấu đi, nhưng trong trái tim em thì anh mãi luôn là “anh chàng đẹp trai ngồi trong quán cà phê “ câu đùa tếu táo của em luôn làm anh mỉm cười.  
Sài Gòn vào xuân nhộn nhịp, đèn hoa nhấp nháy phố phường, mấy tuần này Sài Gòn đông kín người nhất là khu vực xung quanh nhà thờ đức bà.
Sài Gòn bắt đầu vào xuân rồi khoảnh khắc nhỉ, không biết không khí miền Bắc thế nào, chắc lạnh lắm. Hôm trước nghe tin chị bị cảm mà chưa hỏi thăm được, không biết bác và chị hiện tại thế nào ? Khoảnh khắc à, cũng khá lâu rồi mình không biết tin của bác và các chị . Mình tạm chia tay khoảnh khắc đời này nhé, tâm sự với bạn thật sự rất nhẹ lòng.Cảm ơn bạn nhiều lắm! Chúc bạn giáng sinh vui vẻ và mọi điều mong ước đều trở thành hiện thực.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thi Hoàng

http://www.molisa.gov.vn/Portals/0/users/tapchildxh/022013/hoa-dao.gif

Xuân về gửi chút đào phai
Cho người em gái cùng mai thắm vàng
Một ngày năm mới vừa sang
Chúc em mạnh khoẻ an khang đủ đầy.

1.1.2014 TH

Cho tôi một chút ngẩn ngơ
Loay hoay một chút dại khờ để say

                      Thi Hoàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Mùa Thu

Xuân đã tới, mùa đã sang. Cái rét bắt đầu lấn sân về phía nam, sáng nay thành phố sương mù bao phủ, chẳng có đến một tia nắng nào có thể lọt qua lớp mây dầy đặc phía trên . Khoảnh khắc này mình đang nhớ mẹ … Những ngày bận rộn làm mình không còn thời gian để nghĩ, để nhớ điều gì trong quá khứ. Những lúc bình yên như thế này mình lại có dịp nhớ về những kỷ niệm đẹp bên gia đình và người thân, nhất là bên mẹ hiền và bên con trẻ. Hình ảnh cũ chẳng bao giờ mất đi cả, chỉ khi nhớ là ký ức lại hiện lên một cách rõ rệt.
Miền nam chỉ có mai vàng, sắc vàng không nền nã, dịu dàng như sắc đào miền bắc. Sắc vàng của hoa mai mộc mạc và khá lém lỉnh. Nếu để so sánh thì mỗi nét một vẻ, nhưng để cảm nhận theo cá nhân mình thì thật sự mình yêu màu hồng của cánh hoa đào miền bắc. Mình thích không khí Tết như hồi mình còn nhỏ. Tết dần thay đổi nhưng phong tục thì chẳng thay đổi là bao nhiêu. Nhận được lời chúc mừng của chị mà lòng mình thấy vui, thấy an ủi, thấy ấm áp. Chị vẫn vậy, vẫn sống rất tình cảm, vẫn chu đáo như hồi nào đến giờ.
Có lẽ những góc khuất như thế này để mỗi người tự tìm thấy niềm an ủi bên những người bạn ảo, những người bạn mà có lẽ chẳng bao giờ muốn biết nhau ngoài đời.
Trưa hôm qua hai cháu và chị chồng ghé nhà chơi, cháu Bi thấy đỡ hơn, nét mặt đỡ u uất, thấy cháu lên facebook, mình liền hỏi thế facebook của Bi là gì? Cháu nói lí nhí trong miệng, mình lập lại tên đường dẫn, cố ý nói to để chị chồng biết mà tìm.Theo dõi cháu theo nhiều kênh để kịp thời động viên cháu.
Mình cho cháu đường dẫn nhưng tìm không ra, cuối cùng cháu bảo mợ nhập tên và mật khẩu vào đi, cháu tự động tìm tên cháu và kết nối bạn bè với mợ. Mình thấy an tâm và thở phào nhẹ nhõm, có lẽ cháu cần người chia sẻ. Đọc facebook của cháu mà giật mình, cháu viết rất chán đời và không muốn sống, lúc lại tâm trạng vì gặp được người bạn gái mà cháu thích, có lúc lại viết là tuki trong công viên. Mình hỏi cháu:” tuki là gì ? “ cháu cũng chẳng thèm cười về sự ngô nghê của mợ mà nói tuki là ngồi 1 mình tự kỷ trong công viên, à thì ra là thế.
Tuổi trẻ thật nhiều điều phải lo lắng quá! Thời gian có lẽ sẽ có ích cho cháu, khi từng trải thì suy nghĩ sẽ khác hơn, sự trải nghiệm sẽ cho ta biết phải như thế nào là đúng...Hiện giờ nắng trưa bắt đầu đổ bộ toàn bộ bề mặt khu vực mình đang sinh sống, không khí thì hơi âm âm một chút, không nóng bức mà dìu dịu như mùa thu Hà Nội.
Anh đi bộ đội sao trên mũ
Mãi mãi là sao sáng dẫn đường
Em sẽ là hoa trên đỉnh núi
Bốn mùa thơm mãi cánh hoa thơm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thi Hoàng

Cám ơn em nhé Mùa Thu. Quà phương Nam gửi ra là những vần thơ ấm áp với những nỗi niềm đầy vơi dường như làm giảm bớt cái lạnh của đất Bắc em à. Chị rất vui khi nhận được tấm lòng thơm thảo của em qua những trang thơ ấy. Tết đến gần rồi. Chúc em và gia đình đón xuân thật đầm ấm. Một khoảnh khắc rất nhỏ nhưng thật yên lành.
Cho tôi một chút ngẩn ngơ
Loay hoay một chút dại khờ để say

                      Thi Hoàng
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 38 trang (379 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [31] [32] [33] [34] [35] [36] [37] ... ›Trang sau »Trang cuối