Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Poet Hansy

10.
THÌ THẦM VỚI TÌNH YÊU

Anh chỉ còn một tình yêu duy nhất
Trao cho em trọn vẹn đó nha em
Hãy nâng niu, trân trọng, hãy giữ gìn
Mỏng mảnh lắm nhưng đẫm vàn sâu thẳm.

Anh chỉ có giọt tim hồng nồng mặn
Rót vào em đặc sếnh cõi hồn em
Hãy thương yêu, gói gọn, ủ ấp thêm
Để mãi mãi dịu mềm như cổ tích.

Anh chỉ có một hương lòng ngọt mật
Chan trong em, hoà lẩn giữa lòng em
Để miên man tâm sự suốt ngàn đêm
Tình mình đó, liêu trai từ tiền kiếp.

Anh chỉ có một kiếp đời đơn chiếc
Giao cho em, người con gái anh thương
Dậy thơm nồng, toả dịu lịm ngàn phương.
Chùm hoa mộng lung linh niềm ngóng đợi.

Anh chỉ còn một tình yêu sau cuối
Dành cho em cả đó, nhé em yêu
Hãy thương anh, quyện một sáng như chiều
Sau tình em, anh không còn gì cho ai nữa…


HANSY

-----------
*
Nếu ai đó đã và đang yêu thì khi đọc bài thơ THÌ THẦM VỚI TÌNH YÊU của tác giả HANSY có lẽ sẽ cảm nhận được tình yêu rất đẹp, rất đáng được trân trọng và mỗi một ngày trôi qua cần phải nâng niu , gìn giữ, tạo thêm hương vị cho tình yêu để tình yêu ngày càng bền chặt và lộng lẫy hơn. Hãy cùng tôi khám phá những lời thì thầm với tình yêu của tác giả Hansy các bạn nhé!

Anh chỉ còn một tình yêu duy nhất
Trao cho em trọn vẹn đó nha em
Hãy nâng niu, trân trọng, hãy giữ gìn
Mỏng mảnh lắm nhưng đẫm vàn sâu thẳm


Với người con gái nào mà tác giả dành cho tình yêu khi đọc những dòng thơ này cũng sẽ vỡ oà vì hạnh phúc.

Anh chỉ có một tình yêu duy nhất
Trao cho em trọn vẹn đó nha em


Một tình yêu chung thuỷ, một tình yêu duy nhất mà tác giả dành cho người mình yêu bằng tất cả trái tim yêu trọn vẹn. Ở xã hội nhộn nhịp này tồn tại một tình yêu thật hoàn mỹ và vẹn toàn như vậy thì còn gì bằng phải không các bạn? Nên:

Hãy nâng niu, trân trọng, hãy giữ gìn
Mỏng mảnh lắm nhưng đẫm vàn sâu thẳm


Với một tình yêu thành thật, cao quí rất mỏng mảnh nhưng khắc sâu vào tận cùng sâu thẳm của trái tim đến như vậy thì người con gái ấy cần phải nâng niu và gìn giữ. Tôi rất ấn tượng với cách dùng từ của tác giả "đẫm vàn sâu thẳm" những từ ngữ thật sâu và thật đẹp.

Anh chỉ có giọt tim hồng nồng mặn
Rót vào em đặc sếnh cõi hồn em
Hãy thương yêu, gói trọn ấp ủ thêm
Để mãi mãi dịu mềm như cổ tích


Ôi! Một trái tim yêu thương với một tình yêu dào dạt. Chỉ bao nhiêu đó cũng đủ cho người được yêu ngập tràn trong hạnh phúc. Tình yêu ấy, trái tim ấy rót vào hồn người con gái mà tác giả yêu thương sự ngọt ngào "đặc sếnh". Tình yêu qua lời thơ của tác giả vô cùng đẹp đẽ. Nhưng phải xuất phát, giữ gìn từ hai phía, nên tác giả cũng không quên nhắc nhở:

Hãy thương yêu, gói trọn ấp ủ thêm
Để mãi mãi dịu mềm như cổ tích


Tình yêu đẹp như vậy, dịu huyền như vậy, chan chứa và thuỷ chung đến như vậy sẽ mãi mãi đi sâu vào cổ tích phải không các bạn? Rất tuyệt vời ở khổ thơ thứ 2, một tình yêu không khô khan mà nó mềm mại, tuyệt vời như những tình yêu trong cổ tích

Anh chỉ có một hương lòng ngọt mật
Chan trong em, hoà lẫn giữa lòng em
Để miên man tâm sự suốt ngàn đêm
Tình mình đó, liêu trai từ tiền kiếp


Ở khổ thơ này tác giả tô đẹp thêm về tình yêu của mình, dành trọn hết cho người yêu của mình, chan trong lòng người mình yêu thương những vị ngọt như mật. Ngọt ngào quá! Hương vị của tình yêu. Tất cả những gì ngọt ngào nhất qua lời thơ của tác giả đều dành cả cho người mình yêu thương, để say sưa mê đắm mà tâm sự suốt ngàn đêm. Từ muôn kiếp nào họ đã như gắn chặt lại với nhau, không gì có thể chia cắt được. Sao lại có một tình yêu tuyệt vời đến như vậy? Tôi tự nghĩ...

Anh chỉ có một tình yêu sau cuối
Dành cho em cả đó, nhé em yêu
Hãy thương anh, quyện một sáng như chiều
Sau tình em, anh không còn gì cho ai nữa...


Tình yêu đầu tiên cũng như tình yêu cuối cùng tác giả dành duy nhất cho ngừơi mình yêu. Dù thời gian có trôi qua vẫn tồn tại, vững vàn, sâu sắc như vậy. Tiếng lòng tha thiết, tiếng thì thầm ngọt ngào và cháy bổng với tình yêu đã đi vào lòng người đọc với những ngôn từ gần gũi và mà mượt. Đốt cháy trong lòng của mỗi chúng ta về tình yêu của tác giả với câu thơ cuối cùng:

Sau tình em, anh không còn gì cho ai nữa...

Sự chung thuỷ và thành thật bao giờ cũng tạo nên một tình yêu đẹp. Nhưng qua bài thơ của tác giả Hansy tôi có được cái cảm nhận sâu sắc và rộng rãi thêm về nét đẹp của tình yêu. Cảm ơn tác giả của bài thơ, một " lời thì thầm" cũng như một lời "nhắn gửi " với những ai đã và đang yêu: "Hãy thành thật, chung thuỷ với tình yêu, hãy yêu bằng tất cả trái tim" thì không phải một người hạnh phúc mà cả hai cùng hạnh phúc, thế giới bỗng trở nên tuyệt vời hơn. Tình yêu qua bài thơ của tác giả thật sự hơn cả tuyệt vời phải không các bạn? Không một ai khi nhận được tình yêu như vậy mà không xao xuyến và tự mỉm cười vì...hình như mình đã quá hạnh phúc ...

Phôi Phai

********************************************************************************************

https://www.fac...GLUAT.XUONGHOA/
https://4.bp.blogspot.com/-8X5XWJYWVcs/WG3g_Zwg2KI/AAAAAAAAkxY/R8RqGS5gzXs802142QqQ79NdWKgkD8_XQCLcB/s1600/2.2.jpg

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

11.
ANH VỀ GIÓ THUẬN...

Anh buồn nước mắt nhoè rơi
Cầm tay thiệp cưới thưa lời với em
Từ nay cách biệt nỗi niềm
Cầu em may mắn êm đềm mai sau

Cúi đầu chẳng dám nhìn lâu
Ngày vui em cũng chúc cầu cho anh
Đoàn viên hạnh phúc an lành
Và quên em nhé như nhành lan khô

Đời em quen với sông hồ
Ngày vui đêm lại sóng xô quặn lòng
Mất nhiều mất cả ước mong
Còn chăng kỷ niệm trên dòng thơ hoang

Xưa em chẳng chút ngó ngàng
Vì anh sẽ khổ nếu màng đến em
Chỉ là một loé sao đêm
Ngàn sao vẫn sáng mà em đã tàn

Anh về gió thuận trời ban
Còn em trở gót lạnh tràn mắt hoen...


PHAN THÁI HÀ
----------------------
*
Phụ nữ là bông hoa xinh đẹp nhất mà tạo hoá đã ưu ái ban tặng cho loài người. Không những thế, đó còn là một biểu tượng tuyệt vời cho sự dịu dàng, thanh khiết, vững bền và luôn làm giá đỡ cho mọi tâm hồn... Nhưng quả là, nếu bạn chưa thưởng thức đủ hết mọi ngóc ngách của cái ý tình tinh tế được diễn đạt trong những vần thơ tưởng chừng mộc mạc, đơn sơ ANH VỀ GIÓ THUẬN… của PHAN THÁI HÀ thì có lẽ vẫn chưa cảm nhận hết sự bao dung, lòng vị tha, nguồn can đảm, niềm thuỷ chung son sắt và nỗi hy sinh vô bờ bến… trong phẩm chất sáng ngời đức hạnh của người phụ nữ Việt Nam.

Anh buồn nước mắt nhoè rơi
Cầm tay thiệp cưới thưa lời với em


Khung cảnh bài thơ mở ra – dẫu người ngoài cuộc – không khỏi khiến ta chạnh lòng! Ai yêu nhau mà chẳng cố dày công xây đắp một hướng tình diễm ảo và mong muốn một kết thúc có hậu giữa tiếng mừng vui rôm rả của hai họ trong đại tiệc Trầu-Cau. Thế mà…, thế mà…

Từ nay cách biệt nỗi niềm
Cầu em may mắn êm đềm mai sau


Quả là sét đánh ngang tai!

Hẳn chàng trai đã đắn đo, ngần ngừ, suy nghĩ rất lâu trước khi đến gặp người yêu để trao thiệp cưới của chính mình với một người con gái… không phải là Em! Và hẳn chàng ta cũng chịu biết bao bầm dập tim gan khi phải cất lên những lời chúc tụng người xưa trong buổi biệt tình đầy nước mắt dẫu lòng không muốn thế.

Và khi họ vẫn còn muốn tìm đến nhau để nói lời từ biệt trước lúc đoạn tình thì rõ ràng định mệnh đã trớ trêu bày ra cảnh rẽ thuý chia uyên dẫu cho hai con tim kia vẫn còn nóng bỏng những nhịp đập hối hả của nguồn yêu và có thể họ sẽ mãi hoài nhung nhớ, thổn thức về nhau khi hôm nào gió trời chao trở...

Đau đớn thay cho cả hai trong tình cảnh éo le này!

Ngày vui em cũng chúc cầu cho anh
Đoàn viên hạnh phúc an lành


Thật ngạc nhiên khi phải đón nhận “thiệp hồng báo tin” của “chàng xưa” mà người con gái vẫn còn có thể thốt lên những lời chúc phước rạch ròi, trực diện với người yêu cũ đã đang cùng một “tình địch” nào đó đoạt chiếm thô bạo cái hạnh phúc – cứ ngỡ như đã mặc định cho riêng mình tự rất lâu rồi…

Nhưng không, đó chỉ là sự phản xạ vô hồn của một tâm trạng xơ cứng, tê dại đang choáng váng trong tiếng sét ngang tai của khúc tình phụ! Nàng nói như kẻ mộng du đang bơ vơ, lạc lõng và nhầm đường giữa khung trời ảo ảnh mù tăm…

Bạn thấy không?

Cúi đầu chẳng dám nhìn lâu

Chẳng dám và chẳng thể nhìn lâu khi phải đón nhận hung tin từ chính miệng người tình cũ. Bởi chỉ cần thoáng ngước lên thì e là không còn ngăn được dòng lệ tủi hờn, dỗi giận… đang ứa mọng ngấp nghé giữa rèm lụa vành mi. Và nếu thế, e là ta sẽ ngã xoài vào lòng chàng mất!

Cũng chẳng giải quyết được gì mà chỉ làm bận lòng thêm cho hai đứa. Nhất là cho Anh. Hãy để người được thanh thản về vui với dâu mới trong pháo hồng, rượu đỏ khi tưởng nhầm ta vẫn mạnh mẽ bước qua bối cảnh tái tê này.

Rồi cả chàng và nàng đều chúc nhau những điều không thật. Đó là phản ánh sự hoảng loạn sâu xa trong tâm hồn của hai kẻ yêu nhau khi đứng giữa bờ hoang hoải của chiều tan lỡ mà đuối mắt bất lực trước định mệnh đã an bài.

Và quên em nhé như nhành lan khô

Có lẽ chàng trai sẽ quên khi đường tình xưa đà vợi vời chia lối, bởi bên chàng còn có vợ đẹp con xinh, công danh, sự nghiệp… Mấy khi bướm trở lại tìm hoa khi đã bị trói vào cái vòng lẩn quẩn, lằng nhằng của ngõ hẹp gia đình!

Nhưng ai đó có thể “dặn quên mà bảo nhớ”, bởi sao không dặn quên như quên bẵng đi kiểu một làn gió mơ hồ thoảng qua rồi mất hút giữa khung trời vô hình , vô định mà vẫn nhủ hãy lưu lòng hình ảnh “nhánh lan khô”?

Cầu em may mắn êm đềm mai sau

May mắn, êm đềm nào nữa người ơi khi cái hạnh phúc mà ta hằng tơ tưởng đã ngỡ ngàng vuột khỏi tầm tay trong một chiều thảm thê ly biệt. Người là cả cuộc đời ta. Mất người rồi ta như diều mất gió, bồng bềnh đâu nữa giữa khung trời bão tố của đường duyên.

……….
Thế rồi chàng trai ra đi, có lẽ sẽ nhủ thầm dù sao đoạn kết cuộc tình cũng không đền nỗi làm tổn thương trái tim nàng nhiều quá (vì nàng vẫn còn đủ sức chúc phước cho vợ chồng mình mà!). Nhưng nào ai biết sự tuyệt vọng đang tan chảy trong lòng của người con gái khi mất đi người tình nào có khác gì mất cả cuộc đời mình.

Ngày vui đêm lại sóng xô quặn lòng

Rồi lại choàng thức giấc giữa đêm trường giá lạnh đơn côi, mò mẫm lại quãng đường tình xưa cũ, mà giờ đây bạc nhạc, hoang tàn…

Còn chăng kỷ niệm trên dòng thơ hoang

Dẫu chàng đã thất hứa lời hẹn hò thề thốt trăm năm nàng vẫn bao dung thứ tha lỗi lầm quá lớn của người xưa với lới chúc phước tận đáy lòng.

Anh về gió thuận trời ban

Và rồi thu mình lại như “con sâu làm tổ trong trái vải cô đơn”, cam chịu theo sự an bài của số phận, không trách móc, hận thù chi cả…

Còn em trở gót lạnh tràn mắt hoen...

……………
Thơ Phan Thái Hà thường mộc mạc, đơn sơ, nhẹ nhàng trong từng cung bậc, nhưng không vì thế mà thiếu đi sự tinh tế, sâu xa và lắng đọng của tình người. Những ngôn từ thi ca được lựa chọn khá cẩn trọng và gia công nhiều trau chuốt, chứng tỏ một sự làm việc nghiêm túc khi sử dụng từ ngữ vào thơ…

Khi có những gợn sóng làm chênh chao tâm hồn, bạn hãy đọc những vần thơ của tác giả này và hy vọng sẽ kiếm tìm được sự bằng an trong đó…

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

12.
MÙA XUÂN MONG

Người đi rồi – còn đâu vòng nguyệt quế
Nắng lụa vàng trôi theo nhớ thương ai?
Chiều lênh lang – ta cõng mộng đi hoài
Lưới cứ bủa mà tình không phải thế!

Ôi mùa xuân sao chim bay mau thế
Khi yêu người cứ tưởng núi kề sông
Ta đâu biết núi vẫn đời hoài vọng
Sông cứ buồn xuôi những chuyến tình không…

Ta đâu biết lần cầm tay để mất
Môi vừa hôn là khách lạ nhau rồi
Tóc quấn quýt cho hồn thêm đắm đuối
Để khi về nghĩ chuyện trăng vơi…

Bây giờ lỡ, người về phương hướng khác
Chuyện ngày xưa là giọt sương tan
Chiều mơ phai cuối trời ta đứng lại
Chợt thương mình còn nửa trái tim mong…


Trần Dzạ Lữ
**********
*
Mùa Xuân – thường được ví cùng với sự khởi đầu của hy vọng sáng tươi, lung linh và đầy hứa hẹn. Có những mùa Xuân của đất trời và cả những mùa Xuân của lòng người. Mà Xuân thì thường luôn ắp đầy mơ ước, xôn xao…
Thế còn MÙA XUÂN của TRẦN DZẠ LỮ thì nhà thơ MONG gì trong đó?

Người đi rồi – còn đâu vòng nguyệt quế
Nắng lụa vàng trôi theo nhớ thương ai?


Ôi, cánh cửa mở vào bài thơ sao mà da diết và nặng lòng đến thế. Những âm ba rên xiết, đớn đau của hoài vọng cứa nát tâm hồn của kẻ tình si, lạc lõng giữa góc đời chung thuỷ nhỏ nhoi, hiếm hoi và tội nghiệp.

Chiều lênh lang – ta cõng mộng đi hoài
Lưới cứ bủa mà tình không phải thế!


Tất cả đã mù xa vào cuối trời hư ảo! Hết thật rồi những hương lửa của tình thơ! Nào còn đâu những sớm những trưa, những đan dệt của lâu đài tình ái. Nào còn đâu dấu xưa nhung lụa, của đài trang trong rạng rỡ men tình. Tỉnh cuộc mộng du quạng quờ tìm ngai bệ. Nguyệt quế ơi, sao nỡ biến thành gai nhọn xước tim này…

Ôi mùa xuân sao chim bay mau thế
Khi yêu người cứ tưởng núi kề sông
Ta đâu biết núi vẫn đời hoài vọng
Sông cứ buồn xuôi những chuyến tình không…


Dẫu đã cố hết sức để gắng đưa chữ – XUÂN – vào bài thơ cho đỡ tủi cái nhan đề, nhưng có lẽ lực bất tòng tâm, nên vẫn không vực dậy được những khắc khoải thương đau trong nghẹn ngào nuối tiếc đã phủ tang buồn lên cả hồn thơ. Bởi những cái “tưởng” ngày nao giờ tan chảy lẹ làng như những hạt cát nhanh chóng luồn qua kẻ tay mà biến chìm trong huyễn ảo. Núi–Sông vẫn còn đó bên nhau nhưng chỉ là hình hài mường tượng trong tâm tưởng của kẻ chung tình, chứ dạ sông đã xuôi về biển cả nảo nào nao…
Ôi! Đồng sàng dị mộng mất rồi!

Ta đâu biết lần cầm tay để mất
Môi vừa hôn là khách lạ nhau rồi
Tóc quấn quýt cho hồn thêm đắm đuối
Để khi về nghĩ chuyện trăng vơi…


Tình yêu làm con tim mù loà, ngớ ngẩn, chẳng biết đâu là thực giả giữa giông đời. Vừa trao thề đã chớm rạn chia ly, môi chưa xiết đã nghe mùi gian dối. Điệp khúc mùa thương chen lầm vài phỉnh nịnh, để ngỡ ngàng khi chợt lặng giữa trời hoang…

Bây giờ lỡ, người về phương hướng khác
Chuyện ngày xưa là giọt sương tan
Chiều mơ phai cuối trời ta đứng lại


Cũng đành thôi, gác lại những mơ màng. Vòng nguyệt quế trở thành ngàn kẽm gai bén nhọn giết hồn đau trong nuối tiếc vô bờ. Mộng lớn quá làm sao mang vác mãi được. Thôi thì thôi, sức kiệt lực tàn. Trở giấc liêu trai bàng hoàng tỉnh thức. Rệu rã tâm hồn, mục nát tim gan, gục xuống bên đời trong niềm đớn lạnh. Nhưng đốm lửa tình kia vẫn bướng đầu sót lại, cố loe lên chút nắng cuối cùng tội nghiệp:

Chợt thương mình còn nửa trái tim mong…

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

13.
CÒN KHÔNG ANH?

Có còn không, yêu dấu ở trong anh
Khi cuộc tình rơi vào vùng hoang vắng
Trong tim em chan nỗi buồn sâu lắng
Giữa mảng đời, ôi sao quá mong manh.
..............
Nhưng lòng em vẫn một dạ chân thành
Trái tim yêu dành cho anh chất ngất
Nói với em rằng luôn là sự thật
Cả tình anh dành tặng chỉ riêng em.

Còn không anh, bao ngày tháng êm đềm
Những kỉ niệm khắc hoài trong tâm tưởng
Con đường nào đôi ta cùng chung hướng
Vòng tay nào hơi ấm quyện vào nhau.

Tình mặn nồng duyên kiếp đã thơm trao
Mãi trong em sáng ngời ân tình ấy
Trái tim thương cùng anh là mãi mãi
Khắc đậm sâu dẫu thương nhớ mệt nhoài.

Tháng ngày dài có thể sẽ chua cay
Nhưng nỗi nhớ theo thời gian chất chứa
Em sẽ chẳng bao giờ yêu ai nữa
Nguyện mãi chờ...
– tim ấy
– bến tình anh…


Trần Thuỳ Linh
**************
*
Trong sâu thẳm của vành tim nhỏ bé, thảng thốt rên lên tiếng nấc nghẹn ngào: CÒN KHÔNG ANH? của Trần Thuỳ Linh, như âm vang thê thiết của một tâm hồn đang giãy giụa, dẫu tim lòng vẫn hừng hực cháy bỏng niềm yêu, nhưng dường như con thuyền tình đang mất phương hướng giữa biển trời bao la vô định đầy giông bão mịt mù, cho dù trong tay vẫn như còn mường tượng hơi ấm hôm nào của miền dấu ái thương yêu…

Có còn không, yêu dấu ở trong anh
Khi cuộc tình rơi vào vùng hoang vắng
Trong tim em chan nỗi buồn sâu lắng
Giữa mảng đời, ôi sao quá mong manh


Cứ tưởng như cú quật bạo tàn của định mệnh oái ăm sẽ làm tan chảy cõi hồn đang rệu rã vì lắm tả tơi trong cơn cuồng loạn của nghiệt ngã vô tình, nhưng… Vâng, những cái NHƯNG của cuộc đời này thật lắm bất ngờ và đầy khó hiểu. Một trái tim nhỏ bé và yếu đuối thế kia, cứ ngỡ là phải tác tan thành hàng nghìn mảnh vụn, bay lả tả muôn hướng trong sóng gió cuộc đời, nhưng…

Nhưng lòng em vẫn một dạ chân thành
Trái tim yêu dành cho anh chất ngất
Nói với em rằng luôn là sự thật
Cả tình anh dành tặng chỉ riêng em


Thật kỳ diệu cho mảnh lực huyền bí của tình yêu! Ai chưa một lần đi qua nẻo tối của tình trường sẽ không bao giờ hiểu và tin nổi cái sức mạnh bí ẩn nào đã tiếp lửa để trái tim kia vẫn mãi hoài hực hừng cháy bỏng, thừa sức vực dậy một tâm hồn, một mảnh đời đang tuyệt vọng giữa ngang trái nhọc nhằn của định mệnh thương đau.

Còn không anh, bao ngày tháng êm đềm
Những kỉ niệm khắc hoài trong tâm tưởng
Con đường nào đôi ta cùng chung hướng
Vòng tay nào hơi ấm quyện vào nhau


Và ký ức vẫn không thể nhoà phai một tí gì dù tình yêu kia đã bao lần làm tổn thương trầm trọng những ước mơ và hy vọng thuở nào, khi lần đầu tiên chập chững tung tăng cùng ai trên các nẻo đường của khu vườn tình ngự uyễn.

Vẫn kiên trì êm ái gọi tình trở lại bằng những kỷ niệm ngọt ngào của thời quá vãng mê say, huyền ảo và dường như không thật lắm.
Và vẫn xác quyết mạnh mẽ, phi thường.

Tình mặn nồng duyên kiếp đã thơm trao
Mãi trong em sáng ngời ân tình ấy
Trái tim thương cùng anh là mãi mãi
Khắc đậm sâu dẫu thương nhớ mệt nhoài


“Dẫu thương nhớ mệt nhoài”, dẫu trái tim gần như nát vụn vì đã chịu đựng quá nhiều vết thương lòng, dẫu người đi mịt mù xa thẳm… Và dẫu có đến hàng trăm cái dẫu đầy thiệt thòi, đớn đau giáng xuống mảnh hồn đơn giá lạnh, lẻ loi này thì vẫn xin người cho ta được nhớ, được thương, được yêu và được một lòng thuỷ chung chờ đợi, dẫu biết rằng tất cả chỉ có thể là hoài vọng mù khơi…

Tháng ngày dài có thể sẽ chua cay
Nhưng nỗi nhớ theo thời gian chất chứa


Và dẫu là chỉ một nỗi nhớ thầm lặng đơn phương, nhưng vẫn toại lòng, cam chịu… bởi sau người, ta chẳng còn chút tình nào trong tim nữa để mà san sớt cho ai…

Em sẽ chẳng bao giờ yêu ai nữa
Nguyện mãi chờ...
– tim ấy
– bến tình anh…


HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

14.
XUÂN NỒNG

Xuân đang đến
Tết lại về
Người đi để lại câu thề vấn vương
Còn đây một áng thơ Đường
Tâm tình gửi nhớ người thương thuở nào.

Mưa lất phất
Gió lao xao
Mùa sang đôi lứa ngọt ngào bên nhau
Đường khuya xao xuyến muôn màu
Trầm hương thoang thoảng quyện lâu chẳng ngờ.

Môi si dại
Mắt ngây khờ
Tình thơ gửi gió hoang sơ đất trời
Chắc là vẫn nợ duyên đời
Cho nên lưu luyến không rời bước chân.

Ngồi sát lại
Xích thêm gần
Cho trăng ảo diệu thêm phần đẹp xinh
Người ơi giữ nhé câu tình
Cho Xuân ngào ngọt lung linh môi cười…


Minh Hien
**********
*
Mùa Xuân muôn thuở vẫn luôn là một khởi đầu ngọt ngào đấy cảm hứng với nhiều âm ba của sóng tình chao chọng. Xuân đất trời cứ đến rồi đi, nhưng Xuân trong lòng thì đôi khi thật lạ lúng, cứ trú ngụ bất hợp pháp trong những vành tim cháy bỏng thương yêu đôi lứa đang rộn ràng với hạnh phúc reo vui. Và XUÂN NỒNG của Nàng thơ MINH HIỀN cũng vậy, luôn đầy ắp những quãng nhạc lồng lộng trẻ trung thanh thoát và tình tự…

Xuân đang đến
Tết lại về
Người đi bỏ lại câu thề vấn vương
Còn đây một áng thơ Đường
Tâm tình gửi nhớ người thương thuở nào


Ở một đầu của sự nhớ thương, mùa Xuân chỉ về trong niềm nói “Trạng”. Trạng là bởi làm gì ở cái xứ nắng cháy da người vào quãng đầu năm mà lại có được lất phất mưa bụi bay bay kèm theo cái giá lạnh ngọt sắc như ở phía phía đầu bên kia thương nhớ! Ở đó có sương mù lãng đãng trên mặt hồ huyễn ào tình yêu, lượn lờ chập chùng trong những hàng cây riu ríu con đường thấp thoáng bóng dáng tình nhân quấn quyện…

Mưa lất phất
Gió lao xao
Mùa sang đôi lứa ngọt ngào bên nhau
Đường khuya xao xuyến muôn màu
Trầm hương thoang thoảng quyện lâu chẳng ngờ


Hình như nhờ có cái rét mà người ta cảm thấy ấm áp hơn khi bên nhau thủ thỉ tâm tình, cộng hưởng hơn hơi ấm từ những trái tim hừng hực lửa đam mê cháy bỏng đang san sẻ cho nhau. Để thấy lòng gắn bó hơn khi tựa vào nhau cùng đâm chồi nẩy lộc tô điểm cho vườn yêu giữa cội Xuân lòng. Có lẽ, trong cái nắng chan hoà của buổi đầu Xuân, miền Nam thiệt thòi không ít khi thiếu vắng chất xúc tác giá rét ngọt ngào khiến ds9o67i lòng xích sát nhau hơn.

Môi si dại
Mắt ngây khờ
Tình thơ gửi gió hoang sơ đất trời


Ngẫm lại hình như nhờ duyên phận kết đôi nên cứ dùng dằng luyến lưu mãi trong nhau dẫu không ít lần bão giông tình đời giật xé không thương tiếc hai trái tim nhỏ nhoi và yếu ớt. Những cái hẹn thề của tiền kiếp mơ hồ vẳng lại buộc đời nhau trong ấm áp buổi Xuân về…

Chắc là vẫn nợ duyên đời
Cho nên lưu luyến không rời bước chân


Và rồi tất cả những hù doạ rét mướt của buổi tàn đông cũng qua đi, tan biến vào hư không dưới sức ấm của lưới lửa tình nhân hào trong nhau như bóng với hình. Và ve bỗng râm ran khi chúm chím môi nồng ngồn ngộn đổi trao những thông điệp tình yêu cháy bỏng ngàn đời trên nền trời diễm ái của những trái tim mùa Xuân ngọt xớt…

Ngồi sát lại
Xích thêm gần
Cho trăng ảo diệu thêm phần đẹp xinh
Người ơi giữ nhé câu tình
Cho Xuân ngào ngọt lung linh môi cười…

……………
Bằng thủ pháp “ngắt nhịp”, tác giả đã khiến bài thơ Lục bát truyền thống có kết cấu mạnh mẽ, dồn dập hơn cả về nhịp điệu lẫn tứ thơ khiến người đọc dường như cũng hối hả chạy theo cái cuồn cuộn đang dâng trào trong mỗi khổ thơ nồng nàn chất Xuân ngọt ngào tình tự…

Thơ Minh Hien chủ yếu thường khai thác đề tài tình yêu trong nhiều cung bậc, trạng thái... Dù vui hay buồn, hạnh phúc hoặc thương đau… thì giọng thơ vẫn lãng đãng nhẹ nhàng như ru lòng người vào cõi diễm tình man mác, không quá ồn ã khi cập bến bồng lai, cũng chẳng nhiều bi luỵ khi vô tình chông chênh bên bờ vực thất vọng…

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

15.
ƯỚC
(Ngũ độ thanh)

Phương nào kỷ niệm có còn hay
Cái thuở tình yêu diệu huyễn vầy
Giữa bến đôi mình vui lịm trẩy
Bên triền nắng lửa lộng vờn bay
Còn đâu mộng rỡ loang ngày ấy
Đã hết niềm hoan vọng rẻo này
Khắc khoải đau dồn tim rã quậy
Hanh chiều thẳm vắng não nùng cay

Hanh chiều thẳm vắng não nùng cay
Hỡi cánh quỳnh xưa nẻo mộng này
Khập khiễng câu hò vang thiểu lảy
Ơ thờ giọng hát rẽ ngùi bay
Nào chi phú huyễn thời nao vậy
Hoặc giả lời hư cõi đó vầy
Quá vãng tan tành trong vợi ngoảy
Phương nào kỷ niệm có còn hay


HANSY
*******
*
Thơ Đường Luật, một thể thơ với những yêu cầu khắt khe về niêm luật, đối, các lỗi bệnh… Làm một bài thơ Đường Luật đảm bảo đúng các quy chuẩn đã khó, viết được một bài thơ theo luật Đường với nội dung súc tích, nghệ thuật sắc sảo, tứ thơ mượt mà thì thật không đơn giản chút nào. Tuy nhiên, với một ngòi bút tài hoa, lối văn sắc sảo và một tâm hồn nhạy cảm cùng vốn hiểu biết về thi ca phong phú, các tác phẩm của nhà thơ Hansy đều toát lên những giá trị tinh hoa của ngôn ngữ và ẩn chứa biết bao nỗi niềm của sâu lắng của tác giả. Riêng với bài thơ ƯỚC đã để lại trong tôi những cảm xúc khó phai, đọc bài thơ mà hồn tôi như quyện chặt lấy từng con chữ, từng câu thơ, hoà tan vào những kỷ niệm, những khoảnh khắc mà tác giả đã dùng hết tâm tư của mình gửi trọn vào đó…

Tình tan vỡ, còn gì đau hơn thế! Có muôn vàn lý do để tình yêu không bao giờ trọn vẹn, tin rằng trong cuộc tình cả hai người đều không muốn có cuộc chìa lìa xảy ra, sợ nhất và cũng là đau khổ, nhất là nỗi đau tình phụ, hoặc duyên phận trớ trêu mà đường yêu đành chia lối. Thời gian có thể xoá nhoà mọi thứ nhưng tâm hồn của một thi sỹ tài hoa thì dường như bất diệt, mỗi khi bắt gặp lại những cảnh tượng thân quen, đơn giản có thể là một áng mây, một tia nắng, một bến đò... gợi nhớ lại những khoảnh khắc của tình xưa êm đẹp thì cõi lòng lại miên man như tình kia sống lại và rồi sự thật chia ly lại xé nát cả tâm hồn. Đọc và cảm nhận bài thơ ƯỚC của nhà thơ Hansy chúng ta sẽ được trải nghiệm những cung bậc cảm xúc đó.

Một bài thơ Đường Luật viết đạt chuẩn ngũ độ thanh, bát đồng âm, liên hoàn thuận nghịch vận, mới đọc qua chúng ta đã có thể thấy toát lên trong đó là một ngòi bút đầy tài hoa, kiến thức thơ phong phú và vốn từ vựng thật dồi dào. Ở đây, trong bài bình này tôi không muốn nói nhiều về những tài năng, về cách làm thơ độc đáo của tác giả, mà tôi muốn nói nhiều hơn về bài thơ, về nội dung, về nghệ thuật và đặc biệt là nỗi lòng mà nhà thơ Hansy đã gửi gắm vào trong đó.

Phương nào kỷ niệm có còn hay
Cái thuở tình yêu diệu huyễn vầy


Cách vào bài thơ thật dịu dàng và tương đối giản đơn, hai câu thơ mượt mà nhưng đã mở ra cả một khung trời kỷ niệm với ngút ngàn những cảm xúc chất chứa. “Phương nào kỷ niệm có còn hay” câu thơ này rất độc đáo: Kỷ niệm đã lạc mất phương nào rồi, có hay chăng trong lòng ta vẫn còn ôm trọn ở trái tim những niềm vui, những nỗi buồn mi có biết??? Cũng có thể hiểu câu thơ này là người hỡi, em ở phương nào có hay chăng trong lòng tôi vẫn còn đây biết bao kỷ niệm, người có còn nhớ không những niềm tươi đẹp đó… Một câu thơ nhẹ nhàng, một cách tiếp cận vấn đề rất hay và khoáng đạt. Đọc tiếp câu thừa đề “Cái thuở tình yêu diệu huyễn vầy” dường như mở ra trước mắt chúng ta là cả một vườn yêu đầy những niềm vui, ngập tràn bao vị ngọt, và đủ thứ cũng bậc cảm xúc khác, “diệu huyễn vầy” ba chữ thôi nhưng nội dung của nó thật không dễ dùng ngôn từ mà diễn đạt đầy đủ được thâm ý của nó, đó là một thuở yêu đương thật đẹp, thật nên thơ những cũng mang đâu đó những cái quá thần tiên, quá mơ mộng. Tác giả đã thật sự rối rắm khi nỗi nhớ niềm thương ùa về và rồi tâm hồn như đã bị “vầy” trong cái cảm xúc đó.

Giữa bến đôi mình vui lịm trẩy
Bên triền nắng lửa lộng vờn bay


Đấy, tình yêu là đấy, kỷ niệm là kia, hai câu thơ đã khéo tả những cảnh yêu đương của một thời không thể nào quên, khung cảnh thật nên thơ và tác giả đã khéo lồng tình cảm của mình vào đó “vui lịm trẩy – lộng vờn bay” nỗi lòng ta đó, tình yêu ta đó, cảm xúc ta đó, nó thăng hoa đến tột cùng của những giác quan theo một tình yêu đẹp đẽ.

Còn đâu mộng rỡ loang ngày ấy
Đã hết niềm hoan vọng rẻo này


Kỷ niệm thôi rồi vẫn chỉ là kỷ niệm mà thôi, thời gian đã qua không thể nào trở lại, mộng xưa loáng thoáng, niềm yêu thương vút vọng giờ cũng chẳng còn lại gì. Hai câu thơ thật hay, nó đã làm nổi bật lên nỗi nhớ nhưng và sự nuối tiếc đến da diết. Ngày xưa mộng mơ đến bao nhiêu thì giờ đây những niềm hoan hỷ đó như vọng về cho nuối tiếc trào dâng lên ngần ấy…

Khi mà tình xưa chỉ còn lại là những kỷ niệm thì “Khắc khoải đau dồn tim rã quậy” nỗi nhớ vẫn cứ ùa về cho niềm đau dồn dập xé nát cõi lòng, và rồi con tim như rệu rã để nó lại quậy lên niềm khắc khoải khôn nguôi… Một vòng xoáy của nỗi nhớ và niềm đau dường như không có hồi kết.

Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, người buồn cảnh buồn, cảnh buồn lại chêm thêm biết bao niềm đau cho cõi lòng thi sĩ “Hanh chiều thẳm vắng não nùng cay”. Cảnh đã gieo tình, rồi tình làm cho thiên nhiên như đồng cảm với cõi lòng của tác vậy, trong một buổi chiều hanh hao, chỉ còn ta với ta, chỉ còn ta và nỗi nhớ, người đã xa rồi, thẳm thẳm trong miền ký ức giờ chỉ còn nỗi nhớ thương đến não nùng, chỉ còn lại giọt nước mắt cay xè trên khoé môi này mà thôi…

Không dừng lại ở đó, nỗi nhớ nó cứ xoay vòng, cái vòng xoáy cảm xúc đó nó cứ vấn vít lấy tâm hồn không cho ta dứt ra được “Hanh chiều thẳm vắng não nùng cay/Hỡi cánh quỳnh xưa nẻo mộng này” ta thất thểu hết cả ngày dài rồi chăng? Sao nghe trong gió hương quỳnh cứ toả những làn dịu ngọt đến vậy, ôi, cũng là đây, cũng là nơi này, cũng vẫn nẻo đó, cũng những cánh quỳnh xưa và bao phút dịu êm mà ta còn nhớ mãi…

Khập khiễng câu hò vang thiểu lảy
Ơ thờ giọng hát rẽ ngùi bay


Vẫn là kỷ niệm dịu êm của những ngày xưa đó, nhưng lần này không phải là cảnh quấn quýt lấy nhau như hồi trên tác giả nói, nỗi nhớ bây giờ nó như trộn vào trong đó những bùi ngùi, những khổ đau mà cuộc tình không tròn vẹn mang đến.

Nào chi phú huyễn thời nao vậy
Hoặc giả lời hư cõi đó vầy


Những thi, những phú, những lời yêu thương của ngày xưa giờ như tan tành theo cõi mộng, mất, mất hết cả rồi! Đọc hai câu thơ này tôi cảm giác hình như đâu đó tác giả có phần trách móc. Trách ai giờ? Có lẽ chỉ đành trách cho số trời vậy! Dù sao thì tình cũng đã lỡ, người cũng đã xa, văn chương thi phú, những lời yêu thương ong bướm giờ cũng chỉ là hư ảo…
Để rồi

Quá vãng tan tành trong vợi ngoảy
Phương nào kỷ niệm có còn hay


Hai câu kết của bài thơ thật tuyệt vời, thể liên hoàn thuận nghịch vận đã được tác giả sử dụng thành công mỹ mãn, nó làm cho nỗi nhớ cuồng quay theo nỗi nhớ, niềm đau quấn quyện lấy niềm đau, cảnh ôm ấp lấy tình, tình dập dìu theo cảnh… Để bài thơ như một khúc trường ca miên man với những yêu thương, tiếc nuối bất tận không có phút giây nào dừng lại được.

Đọc thơ của Hansy lòng tôi luôn có những cảm xúc không phải lúc nào cũng dùng ngôn ngữ có thể diễn đạt được. Chỉ nói riêng bài thơ với tựa để vẻn vẹn chỉ một chữ ƯỚC mà tôi thầm khen một ngọn bút tài hoa, một tâm hồn thi sỹ luôn dào dạt những cung bậc cảm xúc. Viết lên đây coi như tôi xin một giây phút thôi đồng cảm với tâm hồn của nhà thơ, tôi xin được gọi anh là nhà thơ vì những công trình nghệ thuật, những tác phẩm chất chứa biết bao tình cảm, với ngọn bút sắc bén hiển hiện một kiến thức yên bác về ngôn ngữ, về thơ và về những giá trị của nghệ thuật.

Bài thơ với cái tựa đề ngắn ngủi nhưng tâm sự thật dạt dào, tôi và bạn hãy ngẫm lại lần nữa vì sao tác giả lại đặt tựa đề bài thơ là ước, và tác giả muốn ước điều gì nhé…

Cường Phan

********************************************************************************************

https://www.fac...HOTINH.TRENNET/
https://2.bp.blogspot.com/-K8IrWmigY8k/WG3hAwkgfyI/AAAAAAAAkxc/xhrq0yJi3dAs4--SyfTUVcXyWDsdC1PPgCLcB/s640/2.0.jpg

15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

16.
KHUNG TRỜI KÝ ỨC

Đêm lạnh lẽo khung cửa ai đà mở
Sương len vào hơi thở bạn tình ơi
Nhấp men cay nhưng ôm mãi không rời
Xào xạc gió, đất trời như rung chuyển.

Con sóng lớn ạt ào ngoài cửa biển
Lời thơ nào để diễn tả chơi vơi
Từng chòm mây bao phủ cả đất trời
Ơi hỡi gió gặp người nhắn...
Ta nhớ...

Chòm cỏ úa đợi thuyền thơ về chở
Nối nhịp cầu dang dở bến sông trăng
Góc yêu thương còn sót lại một ngăn
Không trọn vẹn cũng có lần tuyệt đối.

Chiếc thuyền mộng tại gió mà trôi nổi
Mưa giông về làm biến đổi phù sa
Chút tình kia sót lại một trường ca
Lưu mãi mãi không phôi pha ngày tháng…


Hồng Duyên (Hoa Tím)
----------------------------------
*
Ký ức là mảnh vườn màu mỡ kỷ niệm của quá vãng yêu thương. Dẫu đôi lúc có chút xót xa chen lẫn vào khi ngoái về phương trời luyến ái cũ xưa, nhưng mấy ai đành lòng quên cho được… Cái dáng hình ấy – vừa thân quen lại vừa xa lạ, vừa gần gũi lại như ảo ảnh xa mù – để bất chợt một đêm trời trở gió, mà nghe chao chác cả vùng biển nhớ mênh mang tìm về đánh thức dĩ vãng ngồn ngộn yêu thương của thuở tình si ngây dại với con tim mù loà, dễ thương và khờ khạo…

Hãy lắng nghe Nàng thơ HỒNG DUYÊN nói hộ lòng chúng ta qua khúc tình KHUNGTRỜI KÝ ỨC đầy mật và đường…

Đêm lạnh lẽo khung cửa ai đà mở
Sương len vào hơi thở bạn tình ơi


Cứ tưởng bấy lâu nay từ độ xa người, ta đã khoá trái lòng mình, và nhủ thầm phong kín vườn tình kỷ niệm mãi mãi trong đống tro tàn dĩ vãng, bởi những gì định mệnh đã đem lại, ôi chua chát thay cho đoạn cuối một khúc tình! Nhưng lạ chưa kìa, ai đã mở cửa lại thế? Chìa khoá ngày nao khi khoá xong nguồn đau kỷ niệm trong tim ta đã vứt xuống tận đáy sông phũ phàng, sao giờ cửa lại mở toang? Ta không thấy nhưng ta biết, bởi hơi sương của thời nồng mặn đang dần dà hong ấm lại trái tim này…

Nhấp men cay nhưng ôm mãi không rời

Thật là khó hiểu cho cõi lòng ta, vừa giận hờn khi nhớ lại những đau thương mất mát của đoạn tình qua, những vết thương lòng mà chỉ mới ngày nào đây ta vẫn còn nghĩ là không bao giờ liền lạc lại được, những tổn thương không gì bù đắp nổi… lại vừa muốn ôm chầm lấy màn sương ảo ảnh vừa hiện về ấy, giữ chặt lấy như ngày xưa hằng cố giữ thật chặt những gì dấu yêu nhất giữa trái tim mình…
Thật là: Dùng đằng nửa ở nửa đi…

Xào xạc gió, đất trời như rung chuyển.
Con sóng lớn ạt ào ngoài cửa biển
Lời thơ nào để diễn tả chơi vơi
Từng chòm mây bao phủ cả đất trời


Và rồi, tất cả khung trời hoa mộng cũ ập về đột ngột làm ta bất ngờ và choáng váng đến nghẹn thở… Những giai điệu tình yêu bổng trầm mê hoặc tâm can cứ cuồn cuộn quấn lấy hồn và xô ta về phía những gì hụt hẫng, chênh chao… Để cuối cùng chấp nhận sự bất lực của lý trí dạn dày trước con tim lơ ngơ nhưng đầy háo hức chẳng khác chi của những tháng ngày đầu đời khi tập tễnh bước vào vườn địa đàng nếm mùi tình ái mênh mang...

Ơi hỡi gió gặp người nhắn...
Ta nhớ...


Như có sự thần giao cách cảm, cái rung động trở lại của một đầu phím tình từ trong quá vãng đã lan toả nhịp sóng bồng bềnh về nơi xưa cũ làm dậy lên âm hưởng ngọt ngào của tình tự hôm nao khiến bồi hồi trái tim những tưởng như đã khô cứng lâu rồi dưới lớp bụi tháng năm gió sương trầy xước.

Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ
(Quang Dũng)


Và cùng mơ lại cái thuở hương tình chất ngất nguồn mê, dạt dào hy vọng nối kết hai bờ hạnh phúc của một thời vì lơ đễnh đã đánh rơi trong trần trụi nghiệt ngã của bụi đời bẩn thỉu.

Chiếc thuyền mộng tại gió mà trôi nổi
Mưa giông về làm biến đổi phù sa
…….
Chòm cỏ úa đợi thuyền thơ về chở
Nối nhịp cầu dang dở bến sông trăng
Góc yêu thương còn sót lại một ngăn


Những tưởng bão tố cuộc đời đã làm nát tan cánh buồm tình yêu mỏng mảnh ngày nao giữa giông đời đen bạc, nào hay tấm lòng chung đã ra sức che chắn để đến bây giờ vẫn mãi hoài sót lại một ngăn…

Một ngăn thôi là quá đủ để khơi dậy hương lòng, là quá đủ để tim ngoái về triền xưa chung nhịp thở, là tia lửa sẽ thổi bùng lên ngọn lửa, là chứng minh cái vô cùng của diễm ái tình yêu…

Ta sẽ đợi nghe đời em kể lại
Thuở xưa kia… bờ nước ấy xưa kia
(Bùi Giáng)


Mình sẽ nhóm lại ngọn lửa tình để sưởi ấm lòng nhau nha em! Sẽ vào trong nhau và nghe em thủ thỉ kể về những tháng ngày lận đận khi thiếu vắng ngọn hải đăng tình yêu dẫn lối. Trong mê đắm hoan kỳ của đêm tương phùng hạnh ngộ

Em bảo rằng:
Đừng tuyệt vọng nghe không
Còn trang thơ thắm lại với trời hồng
(Bùi Giáng)


Ta ngỡ ngàng vì chưa thật tin mình được thứ tha bởi tấm lòng quảng đại bồ tát của một trái tim bé bỏng đầy rẫy những vết xước lỗ loang mà dường như mình là thủ phạm. Nhưng sự thực vẫn kiên trì thầm thĩ và kiên định chân lý yêu thương.

Chút tình kia sót lại một trường ca
Lưu mãi mãi không phôi pha ngày tháng…


Thế thì

Anh quì xuống, hai tay bệ vệ
Để xin nâng một giọt lệ êm đềm
(Bùi Giáng)


Và dẫu kiếp này đã lỡ dở cả rồi, ta vẫn nguyện rằng

Ơn em, hôm sớm ngậm ngùi
Kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau
Tạ ơn em, tạ ơn em…
(Huỳnh Ngọc Chiến)


………….
Với những ngôn từ đầy luyến láy yêu thương, Khung trời ký ức của Hồng Duyên đã thắp lại trong lòng chúng ta ngọn nến vĩnh cửu của tình yêu và hy vọng, để mãi mãi những dòng thơ ấy như chiếc phao cứu tinh trong phút giây đuối sức của linh hồn…

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

17.
THÁNG BA

Tháng ba mùa hạ sớm
Bút bi tím làm thơ
Sợi buồn nghiêng lấp lánh
Trang giấy bỗng thẩn thờ.

Tháng ba tròn giọt nhớ
Rơi miền ký ức xưa
Một chiều qua lối đó
Áo em mờ trong mưa.

Tháng ba mùa xuân vọng
Vỡ tiếng cười pha lê
Tung tăng đàn bướm trắng
Ngơ ngác bước ai về.

Tháng ba một người khóc
Bóng thầy giờ nơi đâu
Con đò xưa khuất núi
Hun hút dòng sông sâu.

Em về tìm tháng ba
Hái màu hoa điệp cũ
Con ve sầu còn ngủ
Chợt thức nhớ mùa xa…


Thanh Trắc Nguyễn Văn
(Cỏ Hoa Thì Thầm – NXB Thanh Niên-2002)
************************************
*
Mỗi một kết thúc đã hàm chứa sẵn trong đó một sự bắt đầu, như biểu thị của một vòng tròn nhân duyên bất tận của đất trời, cũng như của lòng người; như hạt giống chết đi không phải bị tan mất vào cõi hư vô, mà là để hoài thai chuẩn bị cho ra đời một chùm hạt mới, theo quy trình mặc định nối giống muôn đời...

Cuối Xuân – Đầu Hạ.
Cái nhịp vang vang của thiên nhiên muôn thuở nhẹ nhè đập vào cảm xúc của thi nhân, để bật ra biết mấy vần thơ THÁNG BA mướt mải – trong tâm hồn thi sỹ THANH TRẮC NGUYỄN VĂN – những rung động tiềm tàng, sâu kín mà khoẻ khoắn, mạnh mẽ, chao chòng... như những nốt nhạc diệu kỳ lả lướt trong nắng mới tinh khôi, vàng rộm...

Tháng ba mùa hạ sớm
Bút bi tím làm thơ
Sợi buồn nghiêng lấp lánh
Trang giấy bỗng thẩn thờ.


Nắng Hạ về sớm nên quyện lẫn với hương sắc còn sót lại ít nhiều của hồn Xuân phả nồng đượm lên trang giấy của lòng, với những điểm xuyết hạt tím li ti của huyền mơ và lãng mạn, khiến nguồn thơ chùng xuống, trầm bổng trong tiếng đồng vọng xa xăm, mê ảo của miền nhớ lượn về.

Tháng ba tròn giọt nhớ
Rơi miền ký ức xưa
Một chiều qua lối đó
Áo em mờ trong mưa.


Như chút thoáng nhớ về ngời Xuân dần mờ phai nhân ảnh, lòng chớm Hạ bâng khuâng vô cớ. Thấp thoáng trong miền sương quá vãng, dáng ai kia như gọi như mời, như tưới đẫm giọt nồng kỷ niệm trên trang giấy mở ngỏ lòng thơ.

Tháng ba mùa xuân vọng
Vỡ tiếng cười pha lê
Tung tăng đàn bướm trắng
Ngơ ngác bước ai về.


Và rồi sóng Hạ nhẹ dìu ta về vùng trời ký ức. Ở đó, những cánh phượng hồng lung linh trong nắng vàng huyễn mộng; những mái ngói sân trường, phấn trắng bảng đen, bè bạn ... Chấp chới hoài niệm vàng son của một thời áo trắng trinh nguyên, nhiều vô tư và đầy hiếu động. Rồi bỗng dưng tâm hồn se sắt lại, lịm ngất đi trong xót xa, khi vọng về âm hưởng ký ức của tình nghĩa thầy trò, gởi tiếc nuối, thương đau vào cõi vĩnh hằng...

Tháng ba một người khóc
Bóng thầy giờ nơi đâu
Con đò xưa khuất núi
Hun hút dòng sông sâu.


Và như quy luật muôn đời, hết Xuân tới Hạ, qua vực thẳm nản buồn sẽ dần vươn đến tuyệt đỉnh của sự mừng vui. Nắng Hạ rỡ ràng, ngon như mật ong rừng mới cất, xua đi muộn phiền, hong lại tâm tình cho trời mây ngan ngát một niềm yêu. Và vẫn cái ngỡ ngàng khi mùa đến sớm, dẫu háo hức bước về phía trước, mấy ai mà không nuối “chút màu xưa”.

Em về tìm tháng ba
Hái màu hoa điệp cũ
Con ve sầu còn ngủ
Chợt thức nhớ mùa xa…


****
Thơ Thanh Trắc Nguyễn Văn nhẹ nhàng lãng đãng khói sương, vương mang một chút hoài niệm dễ làm chùng lòng người khi lắng hồn trong tiếng thì thầm của cỏ hoa quá vãng…

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

18.
TÌNH YÊU ĐỂ DÀNH

Bạn em bảo
Hai mươi tuổi chưa yêu là cũng hơi bị muộn
Nhưng không ai biết đâu anh!
Em giữ cho mình và em giữ cho anh
Vì em chỉ có một tình yêu duy nhất
Tình yêu để dành…

Tình yêu để dành ít người hiểu lắm anh
Nhưng đơn giản như khoảng trời xanh và mây trắng
Có nghĩa là trong suốt quãng đời trong trắng
Em để dành không ban phát cho ai

Em để dành trong mỗi buổi sớm mai
Em cất trong cặp và những trang vở mới
Để trong em mọi thứ không biến đổi
Để trọn vẹn mình anh…

Để giữ em bây giờ ánh mắt vẫn còn trong
Môi vẫn hồng, trán vẫn ngời toả sáng
Mắt vẫn cười và má còn thắm rạng
Khi anh nói lời hay…

Để giữ được trong em tất cả vẫn vẹn nguyên
Để tất cả với em đến bây giờ mới là ban đầu, mới là thứ nhất
Bàn tay em chưa một người nắm giữ
Đôi môi em chưa một phút chạm môi
Tình yêu em chưa một nơi trao gởi
En để dành vẹn nguyên…

Không sĩ diện đâu khi em bảo
Chẳng phải ai cũng được nắm tay em
Vì em nhát? Một phần thôi nhưng chưa đủ
Quan trọng là… em để dành nó… cho anh

Tình yêu để dành em dành nó cho anh
Em đợi chờ như cô bé Axôn chờ hoàng tử
Một ngày kia cùng cánh buồm thắm đỏ
Đến đón em đi…

Anh có biết chuyện nàng Eva ăn quả cấm không?
Có phải chiều nay em đã ăn quả cấm
Vị của quả thấm môi em rất đậm
Em chỉ lặng câm…

Một va chạm nhẹ cũng khiến em giật mình
Một ánh nhìn cũng khiến em thẹn thùng, thảng thốt
Có dòng điện chạy trong em bất chợt
Bão tố cũng chẳng hơn…

Anh sẽ cười, tình yêu để dành có sợ chi?
Anh cẩn thận vì tình yêu để dành, ôi rất mạnh
Và đừng trách sao một ngày mây tạnh
Mà tình yêu để dành đổ áp xuống đầu anh…


Hoa Tranh
*********
*
Tình yêu là món quà huyền diệu mà Thượng đế trao tặng cho mỗi con tim vào rất sớm của buổi đầu đời – tầm như vào khoảng lứa tuổi tròn trăng – là giai điệu nhớ nhớ thương thương đã len vào hồn, là cái bạc bàng sương khói liêu trai của mối tình đầu hay dẫu chỉ là những thoáng mơ mộng vu vơ hoặc giả là ấp ôm một áng tương tư huyễn ảo không thật… Thế nhưng khi bị bè bạn đùa chê rằng qua đôi mươi mà vẫn chưa có một mối tình vắt vai là đã khởi cung đường yêu của đời mình quá muộn HOA TRANH đã trả lời “chống chế” thật bất ngờ, một cách rất dễ thương và đầy tính thuyết phục: đó là một TÌNH YÊU ĐỂ DÀNH cơ mà!

Bạn em bảo
Hai mươi tuổi chưa yêu là cũng hơi bị muộn
Nhưng không ai biết đâu anh!
Em giữ cho mình và em giữ cho anh
Vì em chỉ có một tình yêu duy nhất
Tình yêu để dành…


Vì rằng, không như thiên hạ xả láng vốn quý của trời, ta chỉ có một trái tim thuần khiết, một ngọn lửa yêu thương nồng cháy và một tình yêu chung thuỷ sắt son nên phải cẩn thận canh giữ để dành tận hiến cho chỉ một người – một và chỉ một mà thôi!

Tình yêu để dành ít người hiểu lắm anh
Nhưng đơn giản như khoảng trời xanh và mây trắng
Có nghĩa là trong suốt quãng đời trong trắng
Em để dành không ban phát cho ai


Từ khi trái tim bắt đầu chập chững thỏ thẻ những nhịp đập lâng lâng của men tình, ta biệt riêng một góc khuất, gom những gì thuộc giai điệu tình ca vào đó như con kiến thợ miệt mài xây dựng mái ấm tình yêu tương lai của cuộc đời mình.

Em để dành trong mỗi buổi sớm mai
Em cất trong cặp và những trang vở mới
Để trong em mọi thứ không biến đổi
Để trọn vẹn mình anh…


Mọi dược liệu yêu thương được giữ gìn cẩn trọng nghiêm túc trong tận cùng sâu thẳm của bản chất tình yêu và nhờ vào uyên nguyên kỳ diệu của một ước vọng thuỷ chung trọn đời mãn kiếp mà dẫu cánh hoa tình có nở muộn màng đến mấy thì cái tinh khôi, trinh nguyên vẫn mãi hoài rạng rỡ!

Để giữ em bây giờ ánh mắt vẫn còn trong
Môi vẫn hồng, trán vẫn ngời toả sáng
Mắt vẫn cười và má còn thắm rạng
Khi anh nói lời hay…

Để giữ được trong em tất cả vẫn vẹn nguyên
Để tất cả với em đến bây giờ mới là ban đầu, mới là thứ nhất
Bàn tay em chưa một người nắm giữ
Đôi môi em chưa một phút chạm môi
Tình yêu em chưa một nơi trao gởi
En để dành vẹn nguyên…

Tất cả đều mộc mạc đơn sơ giản dị chân thật nhưng trong ngần không son phấn, không phải vì ta vụng về chẳng biết ban phát tình cảm, không phải bởi do đánh mất chìa khoá của cánh cửa vườn tình, cũng không vì giá băng phủ kín năm tháng nhọc nhằn, hờ hững… mà là bởi tất cả những chất liệu nguyên sơ như trong khu rừng nguyên thuỷ đó được ta ướp lại dưới đáy kho tình chỉ để dành cho mỗi một mình người mà cả đời ta ước ao và chờ đợi..

Không sĩ diện đâu khi em bảo
Chẳng phải ai cũng được nắm tay em
Vì em nhát? Một phần thôi nhưng chưa đủ
Quan trọng là… em để dành nó… cho anh

Tình yêu để dành em dành nó cho anh
Em đợi chờ như cô bé Axôn chờ hoàng tử
Một ngày kia cùng cánh buồm thắm đỏ
Đến đón em đi…


***
Và rồi như một quy luật muôn đời của Tạo hoá: Ta chân thành và thẫm nguyện thì Nguyệt lão cũng động lòng chiều người mà se xứng sợi chỉ hồng duyên phận, để cánh cửa vườn tình mở toang trong một chiều hạnh ngộ đầy nắng vàng rực rỡ, hoa bướm lượn lờ giữa giai điệu lạc hoan bồng bềnh phiêu cảm với người yêu hằng tơ tưởng trong mộng từ độ chớm tuổi cập kê.

Anh có biết chuyện nàng Eva ăn quả cấm không?
Có phải chiều nay em đã ăn quả cấm
Vị của quả thấm môi em rất đậm
Em chỉ lặng câm…


Men tình tích tụ ngàn năm phút chốc hoá thành rượu yêu trong giờ hoà hiệp khiến ngây ngất choáng váng ngay cả một cõi ta bà đầy bất trắc và bụi bặm. Ve trên cành kêu ran khi lần đầu hai cánh môi tìm về cùng một nẻo hoan tình, ánh mắt xuyên hồn ngác ngơ khờ dại chao đảo trong bể tình dậy sóng ba đào, những mạch điện mơ hồ của tháng ngày dồn nén mơ tưởng bật dậy làm tê liệt cả những phản kháng vô thức vụng về…

Một va chạm nhẹ cũng khiến em giật mình
Một ánh nhìn cũng khiến em thẹn thùng, thảng thốt
Có dòng điện chạy trong em bất chợt
Bão tố cũng chẳng hơn…


Thế đó, cuối cùng rồi ta cũng trao được cho người cái bất ngờ tuyệt hảo của một tình yêu sâu kín và thánh thiện khi miệt mài để dành tất cả tin yêu và quý trọng qua bao năm tháng gom góp được trong nỗi mơ màng bồng lai huyễn ảo. Và dẫu thế nào thì hãy mĩm cười mở lòng ra đón nhận nhé người, bởi định mệnh yêu thương giữa ta và người vốn trong tiền kiếp đã mặc định là thế!

Anh sẽ cười, tình yêu để dành có sợ chi?
Anh cẩn thận vì tình yêu để dành, ôi rất mạnh
Và đừng trách sao một ngày mây tạnh
Mà tình yêu để dành đổ ập xuống đời anh…[/i [b]Tình Yêu Để Dành![/b]
Tích tụ ngàn năm để đúng hẹn chỉ cần một lần giải phóng năng lượng là đủ choáng ngợp cả vũ trụ mênh mông của thần Tình Ái !

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Poet Hansy

19.
EM VỀ!

Em về!
nỗi nhớ lăn quay
câu thơ ngan ngát hương say hoa vàng
duyên xuân
cài thắm Ngọc Lan
tóc mây xoã mộng chào ban mai hồng!

Em về!
có cũng như không
bao giờ không – có?
long bong cuộc tàn!
huơ tay
chặn bóng ngày tan
níu tà huy lại nhuộm vàng long đong

Em về!
Lối cũ nhuộm hồng
hoa tan tác cánh rắc hồng dấu xưa
ta ngồi
giữa tháng chờ mưa
nồng oi khoảng nhớ
ve lùa oán âm

Em về!
núi chẳng xanh mầm
truông mây nóng đá
suối trầm nguồn khô
cây xoè trăm ngón tay thô
khẳng khiu cành nhớ dật dờ gió run

Em về!
cứ thế!
mông lung
có – không
không – có
chập chùng
bóng mây!
vậy mà!
cứ trống vòng tay
ôm tim…
chạm phải lạnh đầy sương khuya


Vũ Miên Thảo
************
*
Trong cõi mê màng huyễn hoặc khói sương tình tự thoáng em về lung linh diễm ảo chợt gần chợt xa tựa dáng dấp của một bóng hình liêu trai mộng mị nào đó vờn lại qua song cửa sổ hão huyền như đang cợt giỡn trái tim yêu bé bỏng của một gã tình si

Em về!
cứ thế!
mông lung
có – không
không – có
chập chùng
bóng mây!
vậy mà!
cứ trống vòng tay
ôm tim…
chạm phải lạnh đầy sương khuya


Em có đó mà cũng như không, làm chênh chao nỗi nhớ đồng vọng thuở nào khiến tâm thức hụt hẫng đi khi dẫu đang là thực tại vẫn mơ hồ một thoáng xa xăm huyễn ảo không thật. Cái ngỡ ngàng đau đáu giữa mộng và thực còn hơn cả một nỗi lo xa nặng trĩu tâm lòng

Ôm em trong tay mà nhớ em những ngày sắp tới
(Thanh Tâm Tuyền)

Vẫn mãi hoài bồng bềnh trong sâu thẳm của nỗi niềm suy tưởng mơ đón em về cho kịp buổi hẹn trùng lai, mà dẫu là có khác biệt nhau giữa Mộng và Thực, giữa Chân và Ảo đi nữa thì người ơi, đó vẫn là hai mặt thực tế của cuộc đời này, nhờ đó mà hồn ta đẫm ngát thi vị hoá về cõi ta bà đầy bụi bặm khô khốc ấy!

Em về!
có cũng như không
bao giờ không – có?
long bong cuộc tàn!
huơ tay
chặn bóng ngày tan
níu tà huy lại nhuộm vàng long đong


Muốn đoạt cả quyền tạo hoá trong ngày em về bên ta để vĩnh viễn sở hữu những ngọc ngà mộng tưởng mà bấy lâu tâm thức luôn xáo động với những khao khát đợi chờ, nào khác chi ước vọng bất khả này

Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.

(Xuân Diệu)

Vì rằng tháng ngày không em đâu chỉ có lòng ta ốm o thê thiết mà đến cả những gì hiện hữu quanh ta cũng đều bị “nhiễm trùng” xác xơ úa nhạt tiêu điều…

núi chẳng xanh mầm
truông mây nóng đá
suối trầm nguồn khô
cây xoè trăm ngón tay thô
khẳng khiu cành nhớ dật dờ gió run


Mà có thế nào chăng nữa tình ơi, đã thệ nguyện cùng nhau từ muôn kiếp trước thì dẫu buộc phải muộn màng trong kiếp này đi nữa vẫn xin người cho ta được ngộ phùng hoan lạc trong buổi trùng lai… Bởi tim này đã mỏi mòn mong ngóng ngày đêm với bao dặc dằng trăn trở

Đi là đi mãi không em?
Ước nguyện mai sau có vẹn tuyền?
Nước có ngân lời hoài vọng cũ?
Gởi về cây bóng lá sơ nguyên?

(Bùi Giáng)

Để tiên cảnh bồng lai mà đã hoài khắc đậm sâu nơi tận đáy trái tim lòng si dại này sẽ được cây đủa thần tình yêu biến thành hiện thực vĩnh viễn

Em về!
Lối cũ nhuộm hồng
hoa tan tác cánh rắc hồng dấu xưa
………
Em về!
nỗi nhớ lăn quay
câu thơ ngan ngát hương say hoa vàng
duyên xuân
cài thắm Ngọc Lan
tóc mây xoã mộng chào ban mai hồng!


*****
Thơ Vũ Miên Thảo thường chập chùng ẩn ngữ trời cho, lại được ông dày công sáng tạo những ngôn từ nghệ thuật mới lạ, hiếm hoi, hiểm hóc và đầy tính biểu tượng… nên khó một ai có thể bóc tách hết mấy tầng ngữ nghĩa ẩn tàng sau lớp vỏ con chữ của bài thơ!

Một chút sẻ san gọi là đồng cảm đâu đó về một tứ thơ lãng mạn chuốt trau đã đánh thức khoái cảm trong hồn tha nhân đồng điệu…

HANSY

********************************************************************************************
15.00
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 100 trang (999 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối