THUỞ LÁ RU NGƯỜI
Nghiêng vai tình nặng níu sầu,
Mềm môi nín ngậm quen đau một đời.
Buồn ai xa xót quên cười,
Mùa xưa lá khẻ ru người lạ quen,
Phố dài đếm hạt mưa đêm,
Tiển ai - ai tiển lệ viền giọt quanh.
Tình ơi sao đi qua nhanh,
Nhớ thương đọng mãi gãy cành mai xưa,
Với ai giây phút giao thừa,
Linh thiêng,tình nhẹ vào mùa dậy men,
Dấu son nhẹ thoảng đường quen,
Mộng ơi hãy gói trọn miền trần gian,
Ôi giấc mơ cõi địa đàng,
Trầm luân ta mãi ngỡ ngàng với ta,
Tháng năm ngỡ đã phôi pha,
Đem thương nhớ gội mây nhoà
mùa Xuân.
Út xe ôm
CHÁT CHUA
Ngó nghiêng thấy những vết hằn ,
Nhìn thẳng mắt đã thấy những quầng thâm đen.
Có chi đời đã gọi tên,
Trần ai một kiếp ưu phiền bủa vây,
Ta qua dâu bễ kiếp nầy,
Rôi xong phủi áo gội mây cười đùa,
Bao năm bươn chải hơn thua,
Nhìn tay khô cứng chát chua môi mềm,
Mới nắng sáng lại vào đêm,
Thời gian nhoà nhạt chỉ thêm nỗi buồn,
Mỗi ngày tìm dấu mùa xuân,
Níu cho đắng chát mây vương mái đầu.
Ai kia dù có dãi dầu,
Đã qua yêu ghét gói sầu đùa chơi,
Ngày xem mây cuộn ngàn khơi,
Đêm chan trà ngắm trăng ngời trống không!
Út xe ôm
TƯỞNG ĐÃ PHÔI PHA
Thuở từ trăng lạc dưới cầu,
Mây nghiêng đùa gió đem sầu ghé chơi,
Em quay gót ngọc lệ rơi,
Ngấn ngơ ai cứ trông vời nuối theo.
Nuối theo chua chát nuối theo.
Mắt nhìn đắm đuối lòng heo hắt rồi.
Sông ơi để sóng cợt cười,
Tình ơi sao vội buông lời chia ly.
Ai quay đi,ai tình si,
Bóng trăng tan vỡ xuân thì trôi qua.
Bây chừ tóc đã phôi pha.
Ngỡ không còn nhớ vẫn xa xót tình.
Dừng chân giữa chiếc cầu xinh,
Ngắm trăng đùa sóng nghe mình quạnh hiu.
Vẫn còn nhớ vẫn còn yêu,
Mênh mang một thuở liêu xiêu tuyệt vời.
Dù sao sống ở trên đời,
Có tan hay hợp cợt cười niềm đau,
Kìa xem giữa cuộc bể dâu,
Mấy ai quên được tình đầu mộng mơ.
Út xe ôm
Hoa đào ngày cũ còn đâu nữa,
Thấp thoáng bên song một đoá hồng.