http://www.thivien.net//f...rum_viewtopic.php?Dương Hồng Kỳ đã viết:
***CHIỀU MƯA CÕI TỊNH***
Cõi Tịnh chiều nay mưa cứ rơi
Sầu gieo bàng bạc khắp nơi nơi
Chập chờn hoa nến - hồn trăn trở
Hiu hắt đèn hương , mộng đổi dời...
Đâu khách trần ai sầu lận đận
Đây hồn lữ thứ ...nhớ chơi vơi
Mưa hoài , mưa mãi cho lòng ướt
Ai giữa nhân gian lạ mặt người !!...
Lạ mặt người dưng - để lạnh lòng
Buồng riêng khuê phụ đã bao đông
Hững hờ son phấn – nhòa mi thắm
Chễnh mãng hoa dung , nhạt má hồng !
Réo rắt đèn khuya vời bóng ngã
Nỉ non nhạn khách dõi thềm không
Ngoài kia - tận cuối trời mưa gió
Biết có ai nhen đóm lửa hồng !!...
Nhen đóm lửa hồng - đợi bấy sương !
Còn cay mắt đỏ bụi vô thường
Người đi viễn phố buồn đôi ngã
Kẻ ở cô thôn lạnh mấy đường ?
Mưa gió bao mùa , hương chẳng đượm
Phong trần mấy nẻo , sắc còn vương
Xuân xưa ai tiếc màu thu thắm
Đợi mãi ...Đâu ngờ mộng viễn phương!!...
Mộng viễn phương buồn như lá rơi
Cành hoa trắng rụng... gió im lời
Áo xưa bạc trắng - tuồng dâu bể
Tường cũ xanh rêu ,chuyện đổi dời !
Kia khách đa tình - kim cổ lụy ?
Nọ trang hồng phấn , đá vàng lơi
Mùa sau hoa cũ không thành trái
Chờ đợi mà chi ...Để ngậm ngùi !!...
Ngậm ngùi những tiếc chuyện ngày xanh
Cúi mặt quay lưng - mộng chẳng thành
Đâu biết duyên xưa còn vẹn giữ
Nào hay nghiệp cũ vẫn riêng dành
Hồn xuôi mấy nẻo - thương rồi giận
Bóng ngã đôi đàng , trược lại thanh
Cõi Tịnh chiều nay mưa chẳng dứt
Thơ buồn lại viết ...Phụ sao đành !!...
Tịnh Vân
Bài Hoạ
ĐÊM TRONG CÕI NHỚ
Đêm khuya buốt lạnh hạt mưa rơi,
Vạn nẻo chân về, cũng một nơi!
Khoác áo thân gầy mong cản gió,
Bơi giòng nước lũ cố theo đời...
Dùng tay che nắng nhưng nào dịu!
Nhắm mắt tìm vui cũng chẳng vơi!
Vũ trụ, không gian như biển cả,
Thấy sao nhỏ bé kiếp con người!
Con người ai chẳng lúc mềm lòng?
Xuân dứt, Hạ qua, Thu đến Đông…
Lệ đó xin đừng hoen mắt biếc,
Sầu chi chớ để nhạt môi hồng!
Bon chen lặn lội bao lần khổ,
Giác ngộ đem về một chữ “không”!
Biết vậy, nhưng làm người khó tránh!
Lửa tình khao khát vẫn nung hồng!
Nung hồng tim lạnh giữa hơi sương,
Tự chủ lung lay, phải lẽ thường?
Ai khiến một mình đau một kiếp?
Trời xui đôi ngã cách đôi đường?
Cố tìm cách lánh nhưng vô hiệu!
Đã dặn lòng quên lại vấn vương!
Chờ mỏi, trông mòn, nhưng ráng đợi,
Tìm đâu cánh nhạn chốn nghìn phương!
Nghìn phương mưa đổ hạt buồn rơi,
Gió vẫn im ru chẳng một lời!
Lặng lẽ ơ thờ trông mãi nắng,
Vô tình hờ hững hận thay đời!
Dẫu vui xin nhớ đôi lần tỏ,
Hãy nói cho dù một tiếng lơi!
Có nỉ non nhưng ai kẻ thấu?
Hoàng hôn nắng tắt thấy bùi ngùi…
Bùi ngùi thầm tiếc tuổi xuân xanh,
Tình vỡ, mơ tan, mộng chẳng thành.
Lời ngỏ năm xưa tim cố giữ,
Yêu thương ngày cũ dạ xin dành.
Cung đàn nhịp lỡ hồn như luyến,
Ý nhạc âm hoài điệu vẫn thanh.
Dừng bước nơi đâu tùy số phận,
Duyên hờ một kiếp cũng thôi đành!
Dương Hồng Kỳ
b *CHIỀU MƯA CÕI TỊNH***
Cõi Tịnh chiều nay mưa cứ rơi
Sầu gieo bàng bạc khắp nơi nơi
Chập chờn hoa nến - hồn trăn trở
Hiu hắt đèn hương , mộng đổi dời...
Đâu khách trần ai sầu lận đận
Đây hồn lữ thứ ...nhớ chơi vơi
Mưa hoài , mưa mãi cho lòng ướt
Ai giữa nhân gian lạ mặt người !!...
Lạ mặt người dưng - để lạnh lòng
Buồng riêng khuê phụ đã bao đông
Hững hờ son phấn – nhòa mi thắm
Chễnh mãng hoa dung , nhạt má hồng !
Réo rắt đèn khuya vời bóng ngã
Nỉ non nhạn khách dõi thềm không
Ngoài kia - tận cuối trời mưa gió
Biết có ai nhen đóm lửa hồng !!...
Nhen đóm lửa hồng - đợi bấy sương !
Còn cay mắt đỏ bụi vô thường
Người đi viễn phố buồn đôi ngã
Kẻ ở cô thôn lạnh mấy đường ?
Mưa gió bao mùa , hương chẳng đượm
Phong trần mấy nẻo , sắc còn vương
Xuân xưa ai tiếc màu thu thắm
Đợi mãi ...Đâu ngờ mộng viễn phương!!...
Mộng viễn phương buồn như lá rơi
Cành hoa trắng rụng... gió im lời
Áo xưa bạc trắng - tuồng dâu bể
Tường cũ xanh rêu ,chuyện đổi dời !
Kia khách đa tình - kim cổ lụy ?
Nọ trang hồng phấn , đá vàng lơi
Mùa sau hoa cũ không thành trái
Chờ đợi mà chi ...Để ngậm ngùi !!...
Ngậm ngùi những tiếc chuyện ngày xanh
Cúi mặt quay lưng - mộng chẳng thành
Đâu biết duyên xưa còn vẹn giữ
Nào hay nghiệp cũ vẫn riêng dành
Hồn xuôi mấy nẻo - thương rồi giận
Bóng ngã đôi đàng , trược lại thanh
Cõi Tịnh chiều nay mưa chẳng dứt
Thơ buồn lại viết ...Phụ sao đành !!...
Tịnh Vân
Bài Hoạ
ĐÊM TRONG CÕI NHỚ
Đêm khuya buốt lạnh hạt mưa rơi,
Vạn nẻo chân về, cũng một nơi!
Khoác áo thân gầy mong cản gió,
Bơi giòng nước lũ cố theo đời...
Dùng tay che nắng nhưng nào dịu!
Nhắm mắt tìm vui cũng chẳng vơi!
Vũ trụ, không gian như biển cả,
Thấy sao nhỏ bé kiếp con người!
Con người ai chẳng lúc mềm lòng?
Xuân dứt, Hạ qua, Thu đến Đông…
Lệ đó xin đừng hoen mắt biếc,
Sầu chi chớ để nhạt môi hồng!
Bon chen lặn lội bao lần khổ,
Giác ngộ đem về một chữ “không”!
Biết vậy, nhưng làm người khó tránh!
Lửa tình khao khát vẫn nung hồng!
Nung hồng tim lạnh giữa hơi sương,
Tự chủ lung lay, phải lẽ thường?
Ai khiến một mình đau một kiếp?
Trời xui đôi ngã cách đôi đường?
Cố tìm cách lánh nhưng vô hiệu!
Đã dặn lòng quên lại vấn vương!
Chờ mỏi, trông mòn, nhưng ráng đợi,
Tìm đâu cánh nhạn chốn nghìn phương!
Nghìn phương mưa đổ hạt buồn rơi,
Gió vẫn im ru chẳng một lời!
Lặng lẽ ơ thờ trông mãi nắng,
Vô tình hờ hững hận thay đời!
Dẫu vui xin nhớ đôi lần tỏ,
Hãy nói cho dù một tiếng lơi!
Có nỉ non nhưng ai kẻ thấu?
Hoàng hôn nắng tắt thấy bùi ngùi…
Bùi ngùi thầm tiếc tuổi xuân xanh,
Tình vỡ, mơ tan, mộng chẳng thành.
Lời ngỏ năm xưa tim cố giữ,
Yêu thương ngày cũ dạ xin dành.
Cung đàn nhịp lỡ hồn như luyến,
Ý nhạc âm hoài điệu vẫn thanh.
Dừng bước nơi đâu tùy số phận,
Duyên hờ một kiếp cũng thôi đành!
Dương Hồng Kỳ
Hàn Yên Tử xin góp vần:
Cô tịch liêu xiêu tiếng lá rơi
Hoàng hôn xua bóng gửi về nơi
Mái chùa yên lặng chừng suy tưởng
Cành liễu lao xao gợn gió dời
Lữ khách mơ màng trông cảnh cũ
Cõi lòng chộn rộn chứa đầy vơi
Bóng ai thấp thoáng bên sông ấy
Có phải…xưa đây một dáng người
Người của năm xưa có giữ lòng
Kể từ ngày ấy đã qua đông
Xênh xang gợn sóng chiều tim tím
Bãng lãng vầng mây nhạt sắc hồng
Phận liễu gió đưa ai mấy biết
Bến sông đò tới “ấy” còn không
Tình xao con nước thuyền trăng đợi
Xuân đã theo về khách má hồng
Hồng đoá thẹn thùng uống hạt sương
Ngọc trao tri kỷ mấy ai thường
Hương tình đã tỏ chừng e lối
Chút nghĩa dâng bày cũng ngại đường
Xao xuyến lòng dâu tằm bối rối
Dạt dào làn sóng gió còn vương
Tìm về nơi ấy trong mơ mộng
Ta trải hồn mình với bốn phương
Phương trời xa ấy có mưa rơi
Con sáo sang sông để lại lời
Bối rối tiếng đàn sau cửa sổ
Rập rờn cánh bướm trước hương đời
Giàn hoa thiên lý chao mời rủ
Ngọn sóng dưới cầu dáng lã lơi
Hỡi ai còn đứng nơi chiều vắng
Bảng lãng mây trôi giữa ngậm ngùi
Ngậm ngùi thầm ước mái tóc xanh
Giấc mộng năm xưa hứa kết thành
Lữ khách tần ngần trông bến vắng
Nắng chiều vời vợi biết thôi dành
Tiếng lòng xao lắng in hình bóng
Tấc dạ ôm sầu gợi sắc thanh
Ngọn gió bên đường tìm lối hỏi
Thinh không vẵng lặng - kiếp sau đành!
Hàn Yên Tử - 20/1/2014
Hương giang ai thả một vầng trăng
Xưa đã ôm sầu nay vẫn mang
Cư sĩ Hàn Yên Tử