Trang trong tổng số 5 trang (43 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Flamingo

cafe_coc đã viết:
Flamingo đã viết:
Chiều đỏ ối thu Hà nội...
- Này,  cafe thôi cha..
- Đừng cho tôi vào mấy quán máy lạnh nhá, như kiểu Highland Coffee...
Cafe nhạt toẹt, kể cả ca-pu-chí-nồ hay đổ rum, kem...vào cũng nhạt tèo.
- Cha nội khó tính quá thế...
-Khổ, tôi uống loại ấy ở Tổ cuốc, tổ cò của chúng rồi. Ông cho tôi đi ra vỉa hè nào đi.
Cafe đen hay nâu của ta đều đặc biệt, mà mấy quán cóc vớ vẩn họ pha lại hay hơn nhà hàng.
- Tưởng ông quen coffee Starbuck...
- Cafe Mỹ thì đắng, uống tuột qua cổ. Cafe Pháp thì chua, uông tắc ở cổ
Cái cafe Việt ta ở giữa hai đầu Âu Mỹ, vừa đủ đắng, vừa thoáng chua để đắng không gắt, trôi qua họng ta thấy vị đắng thơm lưu lại...
- Nào đi quán cóc...
Quán cóc độ này lịch sự. Xe đẩy, kính trang nghiêm tuy có mờ vì bụi đường...
Một tách cafe đen, cả dĩ vãng đổ về. Thủa tiền chỉ đủ để ngồi quán cóc...

Té ra thời nay đẳng cấp khẳng định qua mấy cái nhà hàng sang trọng, đến đó để khoe bản thân đâu phải thưởng thức đồ ăn hay thức uống...
... Cóc mà không cóc... Flamingo nhỉ?!
Không cóc thật... Hôm ấy anh bạn dẫn ra vỉa hè, chỉ khác là bàn gỗ, ghế gỗ lè tè thay bằng bàn ghế nhựa sứt sẹo, xe kính lè tè bám bụi, khung nhôm trắng đen, nhưng cafe thì không chê váo đâu được.
Một ly - phin ngự trên cốc. Một cốc nhỏ đường được bà chủ nhỏ mấy giọt cafe đặc đánh bông lên như kem...
Xúc vài thìa đường kem thả vào cốc cafe. Một lớp bọt nổi lên...
Trời se se lạnh, ghè mũi hít hương cafe ...Bên hè đường...ngắm xe cộ qua lại.

Như xem lại bộ phim trắng đen...

Cafe Pháp thì quá chua, nhạt. Cafe Mỹ thì quá đắng. Để có hương vị cafe Việt phải đem hai loại trộn lẫn theo tỷ lệ...tìm mãi mới ra.
Cafe Ý có cái riêng là hương vị hạt dẻ, quế, béo nhưng cũng...nhạt thèo thẽo so với cafe Việt.

Ngày thiếu hai cữ cafe sáng, chiều thì...

Sống trên đời uống cafe Việt
Chết xuống âm phủ biết tìm được hay không?
Họa hổ họa bì nan họa cốt,
Tri nhân tri diện bất tri tâm.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

NanLan

Flamingo đã viết:
Chiều đỏ ối thu Hà nội...
- Này,  cafe thôi cha..
- Đừng cho tôi vào mấy quán máy lạnh nhá, như kiểu Highland Coffee...
Cafe nhạt toẹt, kể cả ca-pu-chí-nồ hay đổ rum, kem...vào cũng nhạt tèo.
- Cha nội khó tính quá thế...
-Khổ, tôi uống loại ấy ở Tổ cuốc, tổ cò của chúng rồi. Ông cho tôi đi ra vỉa hè nào đi.
Cafe đen hay nâu của ta đều đặc biệt, mà mấy quán cóc vớ vẩn họ pha lại hay hơn nhà hàng.
- Tưởng ông quen coffee Starbuck...
- Cafe Mỹ thì đắng, uống tuột qua cổ. Cafe Pháp thì chua, uông tắc ở cổ
Cái cafe Việt ta ở giữa hai đầu Âu Mỹ, vừa đủ đắng, vừa thoáng chua để đắng không gắt, trôi qua họng ta thấy vị đắng thơm lưu lại...
- Nào đi quán cóc...
Quán cóc độ này lịch sự. Xe đẩy, kính trang nghiêm tuy có mờ vì bụi đường...
Một tách cafe đen, cả dĩ vãng đổ về. Thủa tiền chỉ đủ để ngồi quán cóc...

Té ra thời nay đẳng cấp khẳng định qua mấy cái nhà hàng sang trọng, đến đó để khoe bản thân đâu phải thưởng thức đồ ăn hay thức uống...
Trời! nhớ cà phê Việt quá. Mà em thấy ăn vặt quán Cóc hay là uống cà phê quán cóc lại hay hơn. Hôm sang em xách có đến 3,4,5 à không những gần 10kg cà phê Trung Nguyên sang ấy chứ.

Sang đây rồi mà đi đâu không kịp về nhà mà đến giờ cà phê xong phải uống Capuchino hay loại cà phê hoà tan ở quán thì thật là tiếc ngậm ngùi cho một lần cà phê. Nghĩ mà ngán, và nhắm mắt uống cho có cà phê thôi. Không ở đâu có cà phê có hương vị ngon như cafe nhà mình.

Coffee Starbuck ở Hàlan chỉ có vài quán ở các thành phố lớn hay là ở phi trường Schiphol, vừa đắt đỏ - có đến €5 một ly ấy chứ, nhưng mà cũng...."thường thôi" sao có thể so với hương vị của cà phê Trung Nguyên nhỉ?
Có ai quay lại mùa Thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng?
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

NanLan

cafe_coc đã viết:
GÓC... CAFE_COC

http://inlinethumb16.webshots.com/23695/2300628420098439191S425x425Q85.jpg

Nếu bạn đã thường…ngồi đồng ở Windows, Chợt nhớ, Zenta, Yesterday,… bạn đã quen cái không khí… thơm thơm mùi máy lạnh… vênh vênh dáng vẻ trí thức của wifi… có lẽ bạn sẽ cười khì, khẻ nhún vai, lắc đầu… khi có ai đó rủ bạn vào một quán café cóc!...

… hihihi!... bạn cũng chẳng mất gì cả… nhưng có lẽ bạn sẽ mất một cơ hội tiếp cận một thế giới năng động, bình đẳng, một trung tâm tiếp nhận & xử lý mọi thông tin toàn cầu… từ tin xe cán chó… cho đến cách giải quyết vấn đề “sát thủ” Apophis đang lao vào trái đất… nơi mà các blogger có thể thu thập dữ liệu sống động đến sống… sượng, từ việc xỏ lổ kim khi đang… nhắm mắt, cho đến việc gì sẽ xãy ra… khi để một đôi nam nữ phi hành gia trẻ đẹp vận hành chiếc phi thuyền cực kỳ tối tân…

Đấy, bạn thấy đấy… cafe_coc… một nơi “ngoạ hổ tàng long”, một kho chứa “thiên kinh địa sử”… từ từ thôi, bạn ạ… từ từ cháo nó cũng… nhừ… lúc đó bạn cũng sẽ… rủ tui đi… uống cafe_coc thôi…


http://inlinethumb38.webshots.com/16293/2070287980098439191S425x425Q85.jpg
NL rất thích cà phê quán cóc. Cốc này nhìn thèm quá, nhưng mà cho xin thêm chút sữa nhé. Thanks.:d
Có ai quay lại mùa Thu trước
Nhặt lấy cho tôi những lá vàng?
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cafe_coc

MÁ LÚM... ĐỒNG TIỀN

http://i203.photobucket.com/albums/aa72/philan_bucket/6254361240128798.jpg

"Lêu lêu má lúm đồng tiền!
Có tiền mà chẳng mua tiên được nào!"
Trêu em, lời mẹ ngọt ngào
Em không hờn mẹ, thương sao mẹ hiền!
Tiền em, em chẳng mua tiên
Tiền em, em để làm duyên học trò." *

... lâu ghia lắm em hở... tụi mình mới gặp nhau... em chẳng còn là học trò, nhưng lúm đồng tiền kia vẫn duyên vẫn dáng... một lời hẹn thôi, bỗng dưng thấy bồi hồi... mười lăm phút em hẹn, ta đứng đợi đầu dường... đường bỗng xa tít tắp... bên kia lộ, tiếng cười nói rộn ràng, bài Ave Maria nghe vang vang... ừ thì người ta đang đám cưới... bao giờ sẽ đến em... hì... câu hỏi nghe nhè nhẹ, nhưng vẫn cứ xót xa lòng... hình như hồng nhan... luôn phận bạc?!...

... ngồi với nhau... vài chai SG đỏ, mắt em cũng đỏ... đôi kính hồng nhúc nhích xuống lên... hì... hok phải em khóc... mà vì em đau mắt... chiếc miệng hoa vẫn cười hết cỡ... má đồng tiền lúm thiệt là sâu...

http://i203.photobucket.com/albums/aa72/philan_bucket/image_3.jpg

... đau đáu nỗi niềm đau... ta kể cho nhau tâm sự... một người bạn già nơi phương xa, lòng vẫn gần nhau, dù Đông Tây cách biệt... một người trai trẻ dấu yêu, gần trong gang tấc... mà cứ vời vợi vói trông, vì lòng vẫn ngàn dặm mù xa... hì... nhưng mà này cô nhỏ của tôi ơi!... dù em có đồng cảm với Xuân Quỳnh trong:

"...
Như các cô tôi có một tình yêu rất sâu
Rất dữ dội nhưng không bao giờ yêu được hết
Ở các cô, các cô âm thầm chịu đựng
Cho đến ngày tình yêu ấy tắt đi.
Còn ở tôi, tôi mang nó nặng nề
Muốn nguôi quên, nó lại ngày càng lớn
Luôn xao động, tôi không sao ngủ được.
Không làm sao có thể ngồi nguyên
Tôi sợ màu trời sau khung cửa bình yên
Con đường vắng, người đi và rừng cây lặng gió..."

... ta vẫn tưởng tượng tình yêu của nhỏ dzí người ấy, như cặp đường sắt song song chỉ gặp nhau ở chỗ bẻ ghi... rồi lại tách ra hai ngã... chỉ hy vọng rằng mai sau tàu sẽ chung bến đổ... nhưng trong khi đợi cho đến ngày ấy, ta tình nguyện làm cái Recycle Bin để nhỏ trút đi những gì nặng lòng...

... 23giờ rồi... ta dzìa em nhé... mong những gì ta share cho nhau sẽ làm em vui hơn trong cuộc sống...

http://i203.photobucket.com/albums/aa72/philan_bucket/ma-lum-dong-tien3.jpg
Sự thế nhược đại mộng
Hồ vi lao kỳ sinh
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cafe_coc

COGITO ERGO SUM

http://i203.photobucket.com/albums/aa72/philan_bucket/e6af.jpg

TÔI TƯ DUY, TÔI TỒN TẠI...
Muốn tồn tại lại phải HOÀI NGHI
Cuộc đời suy nghĩ nghĩ suy
Thà làm hòn đá phẳng lì cho xong...

... bước chân ra khỏi quán SuRi, dưng bỗng nhớ tuổi mười sáu, mười bảy _ thuở học trò đệ nhị, đệ nhất... cái sự lãng mạn nó đang bay cao, tận chín tầng mây, cuộn bay theo gió, đọng lại trong mưa, ngấm vào trong đất... hoặc loong toong theo nước, phiêu du ra biển... (điệu này chắc lại nhớ câu "Quân bất kiến Hoàng hà chi thủy, thiên thượng lai bôn lưu đáo hải bất phục hồi" nữa rồi...)...

... nhưng rồi cái hiện thực của thời xã hội nhiễu nhương chinh chiến lúc bấy giờ, đã kéo tuổi hoa quẳng vào đống bùng nhùng suy tưởng... yếm thế bi quan có... manh động nỗi loạn có... và được bắt đầu bằng môn triết học...

... bắt đầu "thấy" Freud phanh phui cái cơ bản của con người không phải là lý mà là tình: "libido" _ dục tình; không phải ý thức mà là vô thức, tiềm thức...

... bắt đầu nghe "Chúa đã bỏ loài người, Phật đã bỏ loài người, này em xin cứ phụ người..."... Ôi tưởng chừng như Trịnh Công Sơn đang đồng ca với Nietzsche... GOTT IST TOT _ Chúa đã chết...

... ôi! tuổi trẻ ta đó... bàn luận Heidegger, Sartre... xem tranh Picasso, Matisse... ngâm nga Breton, Pichette... đọc truyện Kafka, Sagan... tất cả như lò thuốc súng sẵn sàng nổ tung những nỗi loạn cuồng điên...

... chợt đứng chững lại khi nhìn câu của Descartes... COGITO ERGO SUM _ I THINK, therefore I AM _ JE PENSE donc JE SUIS _ TÔI TƯ DUY, tức TÔI TỒN TẠI...

... và rồi... khi trong sân trường giờ ra chơi hay ngoài quán cóc, các ông bà cụ non dân ban B, chuyên Toán... đi bàn chuyện Triết học... nhưng có sao đâu cà?!... Descartes vẫn là nhà Toán học kia mà...

... lúc đó hình như ta nhớ có đọc đâu đó một đoạn trong Discours de la Méthode của Descartes... Et remarquant que cette vérité : je pense, donc je suis était si ferme et si assurée que toutes les plus extravagantes suppositions des sceptiques n'étaient pas capables de l'ébranler, je jugeai que je pouvais la recevoir, sans scrupule, pour le premier principe de la philosophie que je cherchais... "Và tôi nhận thức ra chân lý này : Tôi tư duy, vậy tôi hiện hữu là một chân lý chắc chắn và vững vàng đến mức tất cả những giả thiết ngông cuồng nhất của những người theo thuyết hoài nghi cũng không thể làm lung lay, cho nên tôi quyết định rằng tôi có thể nhận chân lý đó không ngần ngại làm nguyên lý số một cho nền triết học mà tôi đang tìm kiếm..."

http://i203.photobucket.com/albums/aa72/philan_bucket/Cogito_Ergo_Sum_Tours-1.jpg

... ơ hơ!... nãy giờ ta nói gì dzậy ta?!... hình như khi bấm vào cái nút Compose Entry, ta muốn xả sú báp cho nhẹ cái đầu mà ta... mà sao lại làm nặng thêm dzậy cà?!... đâu có muốn vào 192 Bến Hàm Tử đâu ta ...

... uhm!... có một đoạn này ta muốn kể cho nhỏ nghe lúc ngồi trong quán, nhưng lại ngại mắt nhỏ quầng thâm thêm... cho dù nó hợp dzí tính cách nhỏ lắm... đó là một đoạn thuật lại cuộc chat của một blogger trong mạng Multiply:


"Tôi có một anh bạn miền ngoài. Anh bạn hơn tôi hai tuổi, chúng tôi được giới thiệu bởi anh chàng giám đốc trẻ tuổi bạn thân tôi. Chat qua chat lại vài lần, tôi vẫn gọi người bạn mới quen bằng bạn và xưng lại bằng mình, nhưng dường như giữa những câu chữ người đó type cho tôi có gì đó dỗi hờn. Tôi không muốn làm rối tung vấn đề, nhưng anh bạn hỏi tôi:
- Tại sao không gọi anh là anh? Hơn nhau hai tuổi cơ mà!
Tự nhiên khuôn mặt tôi biến thái sắc, tôi mỉm cười rồi type lại :
- Những ai hơn mình một cái đầu thì mình sẽ gọi là anh, bạn à!
- Vô lí, hết sức vô lí, đó là cách em thể hiện với người lớn tuổi ư? Thật bất lịch sự!
- Bất lịch sự? Mình lại không nghĩ vậy. Bởi vì...
- Bởi vì cô bé nghĩ rằng: Những người không hơn cô bé một cái đầu thì... Có chắc là cô bé hơn người ta một cái đầu hay chưa?
- Không hề, mình thì không bao giờ muốn ai gọi mình bằng chị, dù người đó nhỏ tuổi hơn mình, trừ em út trong nhà.
- Vớ vẩn, anh thực sự không vui, và anh tin chắc có những người nói chuyện với em cũng sẽ không hài lòng vì cách xưng hô của em.
- Ồ không đâu, nếu trong một cuộc họp, thì mình sẽ gọi bạn là anh, đó là phép lịch sự, còn sau cuộc họp thì cần coi lại, cũng y như lúc này!
- Cứng đầu thật! – Anh bạn tỏ ra bực dọc.
- Hì, mỗi người một quan điểm khác nhau.
- Khác nhau cái gì? Tự hồi xưa đến giờ rồi, có cần anh nhắc lại hay không?
- Dĩ nhiên không, bởi vì chỉ có những cậu bé hơn mình hai tuổi mới tỏ thái độ như thế thôi. Còn những người khác thì họ sẽ không như thế đâu, người lớn ạ!
- Thôi được, cuộc nói chuyện nên chấm dứt tại đây. Hi vọng em thay đổi thái độ của mình vào lần nói chuyện công việc tiếp theo.

Sở dĩ tôi không gọi anh bạn của tôi bằng anh là vì tôi nghĩ: Người ta hơn nhau là ở cái đầu, là ở trong đầu có gì, suy nghĩ được gì chứ không phải một bộ óc bã đậu, chỉ nghĩ đến cái lợi, cái danh vọng mà quên đi thế giới bên ngoài, ngay cả người thân cũng không có được một lời động viên an ủi. Quan điểm sống của tôi bất di bất dịch từ hồi nào đến giờ. Đôi khi cuộc sống của bạn cũng cần có những cách tư duy riêng để tồn tại. Ngay cả tôi cũng thế. Tôi không chắc là sau này, liệu tôi có thay đổi quan điểm đó hay không, nhưng hiện tại thì tôi cần phải cố gắng, cố gằng rất nhiều cho cuộc sống. Tôi vẫn đến trường mỗi ngày, cốt là để thu thập kiến thức, ngăn nắp xếp vào bộ óc của mình, để tôi có được một cái đầu kiến thức, để tôi vững vàng trong lối hành xử của mình. Chỉ đơn giản thế thôi!"...
... hì... cứ dzậy đi em nhé!... không muốn xúc phạm người của em đâu málúm......
Sự thế nhược đại mộng
Hồ vi lao kỳ sinh
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

mộng

Khi bất chợt nổi hứng, đạp xe chầm chậm quanh thành phố, ghé vào một góc đường, nhìn mọi người xung quanh nhộn nhịp qua lại...
Chợt, đau...
Chợt, nhớ
Chợt, một giọt nước mắt rơi...

"Có một buổi chiều tà...
Lượn lờ trôi trong hồn ta man mác
Ta hối hả đưa tay gom nắng nhạt
Kéo vào phòng kết bạn với chiều hoang...

Hạt sương trong nhỏ trắng bay qua
Chẳng đọng lại chút gì trong ký ức
Ánh nắng mai ngả vàng cây liễu ướt
Bóng nắng nhoài người nằm thẳng mặt hồ trong

Sương bỗng khô trên cành cây lá mỏng
Mặt nước lặng sóng sánh ánh chiều hồng...

Và có một cuộc tình ta...
Lặng lẽ chờ bên ngày xa liễu rũ
Ôm gối trọn mơ cuộc tình cũ
Ngẩng đầu lên lặng ướt bóng trăng tàn...

Có những ngày mưa qua
Trái mùa trong lòng ta khô ráo
Ánh nắng buông chiều ảo
Một lớp đất bùn dưới gốc liễu cạnh hồ xuân

Một lớp cỏ che sương nắng tuần hoàn
Và ngày ta đến, bắt đầu từ cây liễu ảo…

Có một chút nắng xa...
Cũng thở dài bên nhành cây liễu ướt
Khẽ len qua những khoảng không lả lướt
Mặt đất lạnh lấp loáng khoảng không tan...

Và chút đất tình ta...
Ngày bên nhau cùng nhành cây liễu mượt...

Phảng phất lặng một thoảng hương nồng đượm
Chạm mặt trời thả mặt nước trôi sương...

Ngày mặt nước mưa sa...
Sóng sánh hồ trong tình ta mảnh khảnh

Liễu ướt sẫm những khoảng không mờ lạnh
Tán lá xòa ru theo gió mơ xanh...

Rồi ta hỏi tình ta...
Liễu rũ nhòa những ngày xưa hoài mộng
Hay là ta đắm chìm trong vô vọng
Dưới lớp bùn văng vẳng khúc thánh ca...

Và mây sáng ngàn xa...
Lững thững hoài không hiểu bài ca lạ
Giữa nặng nề linh hồn và tội lỗi
Giữa thanh xuân, giữa mưa nắng tuần hoàn

Ngày ta đến tình ta..
Chút nắng hồng bỗng rời xa liễu rũ
Khoảng không tan nắng hạ chợt không màu...
Vì ta đến với ta...

Chỉ một lần trong ngàn năm liễu mọc
Trốn khoảng không và lạc mưa hòa vọng
Bản tình ca ngây ngất thả tan trời...
Có những ngày mưa qua

Trái mùa trong lòng ta khô ráo
Ánh nắng buông chiều ảo
Một lớp đất bùn dưới gốc liễu cạnh hồ xuân
Một lớp cỏ che sương nắng tuần hoàn

Và ngày ta đến, bắt đầu từ cây liễu ảo…
Chỉ là một khúc thánh ca...

Chẳng nhạc hương hay hồn hoa liễu nở
Chỉ là ta giữa bốn bề rạng rỡ
Ngập trong ánh trắng tóc ta rơi đều
Mãi là một khúc thánh ca...

Chẳng thể yêu hay tiễn đưa biệt bước
Chỉ nói khẽ cho ngày xuân liễu mượt
Đơn giản một điều... chỉ một khúc thánh ca... "


chủ nhật nắng gắt
Im lặng nghe thoảng thoảng bản cầu hồn..
Nhân tựa hoa phi tiếu đoạn trường  
Nghìn xuân nhất khắc mộng dạ duyên
Phù du chi mệnh phong trần tuý
Đại mạc trường giang luỵ lệ sầu
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cafe_coc

TÍM RỊM

http://i203.photobucket.com/albums/aa72/philan_bucket/tim1.jpg

Tím... uh Tím thật đó... chẳng thật rõ ràng Purple... hơi hơi đượm màu Violet

Chẳng phải Tím hơi sần của khoai lang Dương Ngọc... chẳng nhạt láng như màu cà Tím dái dê (ẹc...)

Hơi buồn buồn mộc mạc như màu Tím hoa sim... lân lẫn đâu đó nét qui phái của loài Thạch anh Tím

... và khung cảnh quán cafe Cát Đằng không đủ để gợi cho ta nhớ đến ánh sáng Tím xưa kia của đèn black-light trong các quán bar xung quanh Phi trường TSN... làm chìm đi  màu tối của những bộ đồ bay, để rực sáng lên đường viền bạc của con Rồng trong phù hiệu Tổ Quốc Không Gian, cũng như của chiếc nón ca-lô đội lệch...

http://i203.photobucket.com/albums/aa72/philan_bucket/GiaMoMauTim1.jpg

Chợt xuất hiện một khuôn mặt thanh tao, không cần đến đèn black-light vẫn ngời sáng... trong cái âm thanh da diết Yesterday Once More của Carpenters bỗng có người ngẫn ngơ... ly cafe chợt ngọt... trà nhạt chợt hơi ngon... buổi sơ giao ngắn gọn... dù ta & em đã quen nhau hơn 2 năm trên blog... Đường về mưa rơi nhè nhẹ, lòng bồi hồi chợt nhớ hai câu thơ của Hữu Thỉnh: Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn... Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến Tím...

... đường về nhà ta ngắn _ thật ngắn... ngắn như đời ta... đường về nhà em biết có dài không?... nhưng chắc hẳn đời em còn thật dài... tương lai vẫn còn là một khoảng xa tít tắp... ba mươi bốn năm có gì đâu với cái chớp mắt của thời gian... nhưng đủ cho thị phi của miệng đời đàm tiếu... hì... ừ thì ta đó, ta như vậy đó... có gì đâu mà không bạt mạng giữa trùng khơi... chấp luôn đó khi em đã dám nghéo tay ta cùng đi giữa chợ đời... nhớ ngày xữa ngày xưa, Khổng Tử tự bạch trong Luận Ngữ:

"Ngô thập hữu ngũ nhi chí ư học
Tam thập nhi lập
Tứ thập nhi bất hoặc
Ngũ thập nhi tri thiên mệnh
Lục thập nhi nhĩ thuận
Thất thập nhi tùng tâm sở dục bất du củ"

... ta bỗng tức cười cho cụ Khổng... có gì đâu phải đợi tới bảy mươi mới dám "tùng tâm sở dục"... lại còn rào trước đón sau "bất du củ" nữa... ẹc...

... thôi thì... thỏng tay đi giữa chợ đời... thong dong ta lại làm người xem hoa... đời có dễ cho ta làm người xem hoa như thế đâu!... đêm đêm trao cho nhau những SMS ngăn ngắn đúng nghĩa... dần dà, một trăm bảy mươi lăm ký tự chẳng còn đủ để ghi lời thương nhớ... và ta cũng đã biết lý do nào đôi mắt em trở nên tím buồn ... buồn thật buồn ......

... một tuổi thơ có cánh diều bay chưa cao mà đã đứt... một thuở học trò mà thời gian đứng ngoài cửa sổ chép bài nhiều hơn trên bàn học, chỉ vì tiền chưa kịp đóng... một xuân thì chưa kịp hưởng, lãng mạn đã bị bốc đi bởi bàn tay thô bạo của cơm áo gạo tiền... Ôi em tôi!... giọt nước mắt nào trào ra khoé mắt?!... khổ đau nào nuốt ngược vào lòng... mà thôi đi em, cái gì cũng sẽ qua... chẳng tội tình gì ôm khư khư cái quá khứ để sống... cái quá khứ đã làm tím rịm đời em...

... vô thường... vẫn vô thường như vòng tay em ôm ta đêm nay... vô thường... vẫn vô thường như  những đam mê nồng cháy bùng lên trên chăn chiếu ái ân... vô thường... vẫn vô thường dù đêm nay ta _ em làm người tri kỷ...

... ngày mai... rồi sẽ ra sao?... ta không biết... em có biết không?... hì... dù biết hay không ta vẫn phải nói với em lời sau cuối:

Trả hình hài về đất
Chờ giả hợp ngày sau
Huyễn thân dù tan nát
Xin lòng phàm đừng đau
Dặm trần không cố lư
Đời lẫn lộn vàng thau
Đã một lần tri kỷ
Xin trầm luân có nhau...

http://inlinethumb61.webshots.com/42300/2788435420098439191S425x425Q85.jpg
Sự thế nhược đại mộng
Hồ vi lao kỳ sinh
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cafe_coc

ĐỘC HÀNH

http://inlinethumb02.webshots.com/41985/2802529470098439191S500x500Q85.jpg

... ung dung tự tại giữa đời
phiêu diêu một cõi đất trời trong tay
nhân gian dù lắm đổi thay
độc hành vẫn bước tháng ngày mình ta...

... uhm!... thì đi... độc hành... nhưng kg phải chỉ là một mình tay đút túi quần, miệng ngậm điếu thuốc, ung dung tự tại... mà là phải  dắt theo chiếc xe Dream tàu, chết bougie túi lại chỉ còn có 10 ngàn...

... độc hành... ta độc hành sau 1 tin nhắn nghe cũng có vẻ thắm tình đượm nghĩa lắm... bình thường như mọi thứ ta đã từng gặp, đang gặp, và sẽ còn gặp nữa... hì... đường Dương Quảng Hàm về nhà cũng hơi xa đó... như thử sức bền của đôi chân năm mươi bảy năm có còn chạy tốt không?...

... độc hành... đã tới ngã tư PVT... mồ hôi đổ nhưng chân thì chưa mỏi lắm... nhìn bên đường thấy nhà của thằng bạn thân nhưng chẳng thèm vô... nhờ bạn ư?... hì... sợ... bạn lẫn cả người  được gọi là thân thương...

... độc hành... ta vẫn đang độc hành dù với nghĩa đen hay nghĩa bóng...

... độc hành... đã tới ngã ba Nguyễn Tuân, băng qua đường, rẽ vào... bỗng nhớ nơi đây tai nạn giao thông chết người nhiều... bỗng dưng tính nhắm mắt băng ngang thử xem sao... mắt vẫn mở trao tráo... hehe... cũng còn nhát cáy... lưng bàn chân ran rát vì lâu ngày mới được đi bộ... chẳng bù ngày xưa nơi Vũ Đình Trường, các bãi học chiến thuật... bàn chân chai sạn với đôi bốt-đờ-sô nặng trịch...

... độc hành... đã tới đường sắt vào ga Xóm Thơm... mồ hôi từ trán rớt xuống mắt _ mắt cay... rớt xuống môi  _ môi mặn đắng... chợt nhớ về xa xưa lắm... bồng vợ vượt năm cây số rừng chồi ra công trường bộ, mà nước mắt pha lẫn mồ hôi... hận mấy thằng bộ đội không còn nhân tính... tiếc mấy lít xăng hơn một mạng người... giờ thì còn gì hay không?!... nhân ảnh người vẫn còn đó mà trong ta dường như đã mất rồi...

... độc hành... ta vẫn độc hành...

... độc hành... ngang qua nhà Nam, thằng bạn nối khố, đang hoá trị để ngăn chận di căn... hì... giờ này vào, không khéo vợ nó bảo mình rủ rê cho nó mau chết... ẹc... mà nếu tao là mày, thì tao cũng chết mẹ nó cho rồi... đầu râu trọc lóc xấu hoắc... với lại ai sẽ lo cho tao vài trăm triệu để nối tiếp cuộc đời?!...

... độc hành... đã gần tới NVĐậu, cửa sau trường Tân Khoa xưa kia, bây giờ là Phan Đăng Lưu... nhớ quán thịt cầy đã từng vào nhậu... chợt rùng mình vì bây giờ nuôi chó... nghĩa tình của nó, con người thua xa...

... độc hành... ngã tư PXL, ngang qua xe bánh mì Phường đội mình vẫn thường ăn... mệt chết mịa mà cũng ráng buông vài lời chọc ghẹo... "thấy người, ta đi không nổi người ơi..."... hì... (tại mỏi chân chứ chẳng phải tại người đâu)...

... đến nhà rồi... vẫn thấy như là người-lạ-trong-căn-nhà-của-chính-mình...

... độc hành... ta vẫn độc hành...
Sự thế nhược đại mộng
Hồ vi lao kỳ sinh
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cafe_coc

NẮNG XANH

... nắng có vàng... Nắng có Xanh
   xin đừng là nắng tắt
... tôi đang tỉnh... tôi đang say
   nhưng tôi ơi... xin đừng là nỗi-buồn-giấu-mặt...

http://i203.photobucket.com/albums/aa72/philan_bucket/image_1x.jpg

... như thế đó, tôi _ em gặp nhau... một hẹn hò bất chợt _ buổi cafe ngoài dự kiến của nhau... uhm!... như thế hoá ra hay _ không một chuẩn bị, không một sắp sẵn...

... Tôi _ vẫn cái quần jean bạc thếch, gấu rách te tua, muốn ngã cháo lòng vì lâu ngày không giặt... vẫn cái áo sơ mi ngắn tay, ủi vội ủi vàng còn hằn những nếp nhăn... Em _ trắng, cao, gương mặt sáng, ánh mắt như cười theo giọng nói, thông minh & linh lợi...

... góc ngồi khuất sau gốc cây to, đủ để cho một không gian ấm cúng riêng biệt... không những lời xã giao giáo đầu, vì sẽ trở nên thừa thải với thời gian dài hai đứa nhí nhố trên chatbox YH... vẫn cái giọng vui vui thân quen như trong điện thoại... em _ con thuyền độc mộc chở tôi về thành phố Cam Ranh, thị trấn Ba Ngòi, quán chè Thảo Vy xa xưa nào đó... rồi đến những tất bật lo toan giữa Sài Gòn hoa lệ... đơn thân độc mã, vươn lên trong cuộc sống bon chen...

... tôi ngồi đó, đong đưa theo trầm bỗng lời em... chợt thấy tuổi trẻ mình dường như trong ấy... xanh & sáng... vẫn những hoài bão ấp ủ, những ước vọng bay xa... nhưng cũng cay đắng nhận ra: sau những vấp váp, số phận nghiệt ngã dường như chẳng chịu buông tha... tôi trượt dài _ hòn đá đang lăn xuống dốc... ý chí bị mài mòn nhẵn thín... tôi đó ư?!...

... nhưng mà thôi!... hãy để cho cuộc vui trọn vẹn... hãy để cho gương mặt trẻ trung kia mãi lấp lánh niềm tin yêu vào hạnh phúc thăng hoa... tôi _ sẽ mãi là... nỗi-buồn-giấu-mặt...

... cafe Nắng Xanh... xanh hơn...
Sự thế nhược đại mộng
Hồ vi lao kỳ sinh
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

cafe_coc

SẾNH... hay SANG?! _ SÁN hay SÊN?!...

http://i203.photobucket.com/albums/aa72/philan_bucket/3728288207_0cb6d78f75_o.jpg

... âm nhạc đến với cafe_coc tui có lẽ từ nhỏ lận á!... bằng tiếng ru của má, vừa ngọt ngào, vừa mát rượi với cái quạt lá, phành phạch cho lũ con chìm vào giấc ngủ trong cái oi nồng của trưa hè: ... ầu ơ... gió đưa bụi chuối sau hè... anh mê vợ bé bỏ bè con thơ... con thơ tay ẳm tay bồng... tay dắt mẹ chồng đầu đội thúng bông... hì!... lời ru thì dzậy đó nhưng thiệt ra thì má tui là người đờn bà hạnh phúc nhất trên đời vì... ba tui _ vừa đẹp trai như tây lai... vừa không hề đụng tới điếu thuốc, ly rượu, cờ bạc... còn dzìa cái mục trai gái thì chỉ biết... úm má tui mà thôi!...

... âm nhạc cũng đến với tui bằng những đêm nằm rút nách ba, vừa hít cái hơi nồng nồng từ ba cho đã ghiền, vừa nghe ba "hét" ... kìa ào ào chiến xa Việt Nam thẳng tiến lên đường... hoặc "rít" ... cô láng giềng ơi!... không biết cô còn nhớ tới tui... đôi khi hứng lên ba lại còn "rên" ... biên cương lá rơi Thu Hà em ơi, đường dài mịt mùng anh hông tới nơi... lúc đó tui nhìn ba má cứ tưởng tượng như Võ Đông Sơ dzí Bạch Thu Hà dzậy íh... lãng mạn ghia đi!...

... cho đến một ngày, ông Hai Hạ chủ cái chái lá mà gia đình tui thuê tuốt sâu trong cái hẻm Hãng Phân, Bến Vân Đồn, Quận Tư, vùng Vĩnh Hội thuộc dạng khỉ ho cò gáy lúc bấy giờ... nổi hứng lên kêu ba tui và chỉ miếng đất ven sông có cây dừa "ma" nỗi tiếng trong xóm:... nè xã Tố (ba đó _ dù chưa làm ông làng ông xã gì cả), tui cho chú miếng đất đó để dựng cái nhà sàn, nếu nội trong ngày khi tui dzìa, chú dựng xong cái sàn...

... nói xong, ông cắp đít đi... và ở đây ba mừng húm, huy động anh em bà con làng xóm... người giúp đóng cừ, người lát cho miếng ván... ui! cái tình cận lân ngày xưa sao mà nó đã quá nè trời...

...thế là gia đình tui có một cái nhà _ nhà sàn, chưa vách chắn chung quanh... và để ăn mừng tui tham gia một chương trình dzăn nghệ đầu đời và cũng nhớ đời luôn... tui ngồi trên chiếc chiếu trải cạnh cái vách-sẽ-có-trong-tương-lai, gõ vào mấy cái lon sữa bò và mấy cái chai la-de rỗng không... còn con Cào Cào (lúc lớn lên khi nó có chồng tui mới gọi nó là Kiều Hoa), thì đang uốn éo, nằm nghiêng trên sàn, tay chống ót, mắt liếc theo cái tay vẫy vẹo vẹo lên cao... hai đứa rống lên ca: ... ạnh cà ri nẹy bánh rế bánh cay... bắt chước theo mấy cái tuồng chớp bóng (hay ngày xưa còn gọi là xi-la-ma) Ấn Độ... mà ông ngoại nó thường dẫn hai đứa đi xem ở rạp Lạc Hồng cạnh Cầu Muối... tui hứng chí ca hát om sòm mà không để ý cái chiếu đang tuột dần xuống sông... và rồi... Ùuhmm... nhạc công kiêm ca sĩ lọt chủm xuống bùn... còn vũ công thì khóc ré lên kêu cứu... cũng hên nước chưa lên và không có cọc nhọn nào còn dưới bùn... nếu không thì chắc cũng... tiêu đời "trinh nam" của Cóc rồi!......

... và những ngày êm đềm đó trôi qua trong cái xóm nhà lá nghèo nàn nhưng đầy ắp tiếng cười ấy... trong tui vẫn còn nhớ hoài giọng ca của mấy bà cô đang đến tuổi yêu đương: ...Qua bến nước xưa lá hoa về chiều... lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa... khi đến cuối thôn chân bước không hồn... Nhớ sao là nhớ đến người ngày thơ... lúc sau tui mới biết đó là Nắng Chiều, bản Rumba VN đầu tiên nỗi tiếng nhất thời bấy giờ...

... rồi thì Nòng Nọc cũng phải đứt đuôi để thành Cóc chứ!... vì những hoàn cảnh riêng tư đặc biệt, tui được tiếp cận với những Serenade của Franz Schubert, Serenata của Enrico Toselli, Sombre Dimanche của Seress Rejso... rồi lại phải bù đầu với Symphony No 40 của Mozart... rốt cuộc Cóc lại hết chịu đựng nỗi, chỉ muốn trở dzìa làm Nòng nọc thôi... đành ôm lấy cây guitar gạo bầm ngón tay với cuốn Carulli... mà vẫn chưa bao giờ trở thành đờn sĩ được!...

... mà cũng lạ... dù phải gần gũi dzí cái loại mà gọi là nhạc quí tộc ấy, tui vẫn không quên được những mộc mạc bình dị trong Duyên Quê:" ...Gió xao ao bèo, em thương anh không kể là giàu nghèo... miễn rằng tình đặng sơn keo, núi cao em cũng trèo, sông sâu em cũng lội, vạn đèo em cũng qua... Gió lay cành đa, anh thương... anh thương em thật thà... mưa lay hoa cà, da em quá mặn mà, và thương bao giọt mồ hôi,đẹp má mặn môi..."

... chiến tranh mỗi lúc một khốc liệt hơn, và các dòng nhạc xuất hiện mỗi lúc một nhiều hơn... thôi thì hầm bà lằng đủ cả... nhạc trữ tình, lãng mạn, thất tình, êm dịu, kích động, phản chiến, tục ca, đạo ca, du ca... Cóc tui lại là người dễ thích ứng, cái gì cũng chơi, nên đôi khi đang da diết với Tình khúc thứ nhất... "Thần tiên gẫy cánh đêm xuân... Bước lạc sa xuống trần... Thành tình nhân đứng giữa trời không... Khóc mộng thiên đường... Ngày về quê xa lắc lê thê... Trót nghe theo lời u mê... Làm tình yêu vỗ cánh bay đi... Nhưng còn dăm phút vui trần thế..." _ lại vẫn có thể hừng hực khí thế đấu tranh với đoàn thể trong VN Quê hương ngạo nghễ: "Ta như giống dân đi tràn trên lò lửa hồng-Mặt lạnh như đồng cùng nhìn về một xa xăm-Da chân mồ hôi nhễ nhại cuộn vòng gân tươi-Ôm vết thương rĩ máu ta cười dưới ánh mặt trời-Ta khuyên cháu con ta còn tiếp tục làm người-Làm người huy hoàng phải chọn làm người dân Nam-Làm người ngang tàng điểm mặt mày của trần gian-Hỡi những ai gục xuống ngồi dậy hùng cường đi lên..."

... nổi trội hơn hết trong thời kỳ đó là Trịnh Công Sơn... có thể người ta chẳng hiểu hết những ca từ của ông... nhưng dòng nhạc của ông đủ để thẩm thấu, đủ để khắc hoạ những tình cảm sâu lắng, những ưu tư khắc khoải cho thân phận con người, và cả những giây phút xuất thần như đã giác ngộ, hội nhập với Chân Như...

... và cũng vì thế sau này nhiều người, nhiều bạn trẻ khi được hỏi thường trả lời thích nhạc Trịnh mà thôi... và không thích những loại nhạc sến... hì!... thiệt tình mà nói, tui thì không chê nhạc sến, cũng chẳng mặn nhạc sang... chỉ xin nói lên một 1 ý kiến đồng quan điểm với Cóc... của Kin: không quan trọng ở sến hay sang... mà chỉ có hợp hoàn cảnh lúc đó hay không mà thôi!... Và đó cũng là cảm giác hết xảy & vô cùng nhức nhối của tui lúc đợi phi cơ từ Nha Trang về SG... ngoài trời thì mưa vần vũ... trong phòng chờ thì rền rĩ giọng của Nat King Cole với Unforgettable... ơi!... không bao giờ quên được...

... thật vậy! chiếc áo càsa không làm nên thầy tu... thì thích nghe nhạc Trịnh Công Sơn chưa đủ để khẳng định bạn ở giai tầng trí thức... nhưng mà... tui thì vẫn thích TCS lẫn Trần Thiện Thanh nữa ấy...

... và nói cho cùng thì dù SẾNH hay SANG... nếu thiên hạ nghe mà chấp nhận được thì nó trụ lại với đời... còn không thì... a-la-de... phải không các bạn?!...

... còn chút nữa, sau khi post xong bài này có thể tui sẽ nằm chéo ngoảy chân, nhịp nhịp giò... ca câu cuối của bài Gánh nước đêm trăng: ... tưởng giếng sâu, tui nối sợi dây dài... hay đâu giếng cạn tui tiếc hoài... sợi dây...

http://inlinethumb23.webshots.com/42134/2708644630098439191S600x600Q85.jpg
Sự thế nhược đại mộng
Hồ vi lao kỳ sinh
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 5 trang (43 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ›Trang sau »Trang cuối