Trang trong tổng số 7 trang (65 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

Phượng Hoàng Lửa đã viết:
@ Anh Tâm! thú thật đọc chuyện anh kể em cũng có suy nghĩ giống letam, kể cả vì tình  yêu thật sự đi nữa cũng không thể vứt bỏ gia đình như thế, mấy mươi năm thuận hoà, rồi con cái... em thấy khó hiểu quá... Còn chuyện anh đang kể , anh kể tiếp đi ạ!
Phượng ạ ! Anh cũng thường xuyên ngẫm nghĩ về những câu chuyện có thật mà anh đã kể ở trên và tự tìm cách lý giải điều mà họ đã làm. Theo mình, dân Á đông mà sát nhất là dân Việt ta trước thời mở cửa có 4 trạng thái của tình yêu và hôn nhân:
-Một là: Họ tự tìm đến với nhau, yêu nhau thực, lấy nhau vì tình thực,họ thực sự hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Số này không nhiều.
-Hai là: Những cuộc hôn nhân giản đơn, những cuộc hôn nhân có toan tính...quá trình chung sống bộc lộ nhiều khiếm khuyết lớn, cộc lệch về nhiều mặt... Nhưng vì lễ giáo, vì con, cháu, họ tộc, vì sự tiến thân của một hoặc cả hai người và vì trăm sự ràng buộc khác mà họ đành chấp nhận một cuộc sống chí ít thì cũng chẳng dễ chịu, vui vẻ gì. Trường hợp này rơi vào những cặp hoặc 1 trong 2 người có khả năng, trình độ, vị trí nhất định trong xã hội. Số này cũng khá nhiều.
-Ba là: Loại người tạm gọi là đơn giản trong mọi việc. Việc lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái, tần tảo lần hồi là đương nhiên, tự nhiên như hàng ngày phải ăn uống, từng giây phải hít thở khí trời vậy. Chả có gì phải nghĩ ngợi cả. Loại này có nhiều, nhất là ở nông thôn.
-Bốn là: Không chấp nhận thực tại, không cam chịu, dám vượt lên dư luận xã hội, dám vượt lên các chuẩn mực cổ điển. Dám làm cuộc cách mạng trong hôn nhân và tình yêu. Dám sống cho mình, vì mình. Đặt chủ thể của mình lên trên tất cả. Loại này không nhiều, nhưng ít nhất trong giới nghệ sĩ thì nhiều.
  Từ khi đất nước mở cửa đến nay, nhiều thứ đã du nhập vào ta, trong đó có cả lĩnh vực văn hóa, tinh thần. Bây giờ tình yêu và hôn nhân đã mang nhiều màu sắc mới. Nhưng yêu nhau, lấy nhau, bỏ nhau không thực sự vì tình yêu thì không bàn ở đây. Nó thuộc lĩnh vực khác.
 Tất nhiên mọi sự vật, sự việc đều có tính lịch sử và cụ thể. Nhìn nó dưới góc độ này, lúc này thì thế này. Nhìn dưới góc độ khác lúc này đã khác. Nhìn dưới góc độ khác lúc khác lại khác nữa. Đưa ra các câu chuyện có thực trên, mình không hề có ý định ca ngợi, cổ vũ cái gì đồng thời cũng không nhằm phê phán cái gì. Chỉ muốn thưa rằng trên đời có những chuyện như thế. Vì tình cảm giữa con người với con người mà người ta có thể làm như thế. Đúng như Gớt nói: ..."Cây đời mãi mãi xanh tươi". Cuộc sống thật là phong phú, sống động, phức tạp và trên đời này, mọi chuyện đều có thể xẩy ra.
...Thôi thì...có gì cùng trao đổi cho vui.
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

nhật lệ đã viết:
@Ạnh Thái Thanh Tâm à! Em đọc xong câu chuyện số 1 của anh và đã khóc thật nhiều. Em tin đó là một tình yêu đích thực. Họ đến với nhau không hề toan tính vị kỷ nên " qua cơn hoạn nạn, càng hiểu tấm lòng nhau" như ca từ của cố nhạc sĩ Trần Hoàn. Người đàn bà ấy thật dũng cảm và quyết liệt nhưng chắc ít nữ tính. Chẳng nhẽ vì người tình, bà đang tâm dứt bỏ con cháu? Câu chuyện anh kể gợi cảm hứng cho em viết một truyện ngắn về nỗi dau đớn giằng xé trong tâm hồn người đàn bà ấy...để cho người đàn bà ấy thật sự là "đàn bà" ...Cả trong những giây phút nồng nàn đằm thắm nhất, vẫn vẳng bên tai tiếng khóc xé lòng của những đứa cháu thơ ngây...và nỗi mặc cảm trước ánh mắt trong veo của con trẻ bắt gặp trên hè phố, chạnh nghĩ đến những bé thơ vô tội đã bị mình giằng người ông ra khỏi tay chúng. Trời ơi! Trong cuộc đời này, có phải sai lầm nào cũng có thể sửa chữa nổi đâu? Nếu sửa chữa sai lầm này bằng cách phạm sai lầm khác, gây đau đớn cho nhũng người ruột thịt , liệu có đáng ca ngợi không? Xét trong mối quan hệ riêng giữa 2 người thì đó có thể là tình yêu chân chính, cao thượng nhưng nếu xét theo quan điểm "con người là tổng hoà các mối quan hệ của xã hội" thì đó là thứ tình cảm vị kỷ mà người Việt Nam mình nói riêng, người phương Đông nói chung chưa chấp nhận được, phải không anh?
Gửi người lệ nhỏ suốt ngày

Có người có lúc đã viết thế này:

...Những tính toan được mất cõi người
Có chuỗi ngày vô vị buông xuôi
Có chuỗi ngày ngập tràn niềm vui sống
Có chuỗi ngày buồn thương dằng dặc
Có chuỗi ngày đứt đoạn tủn mủn rơi
Bao chuỗi ngày sống rập khuôn phép đời
Cứng nhắc, lạnh lùng và vô cảm
Những âu lo bóp nghẹt trái tim người
Chỉ tình yêu là vĩnh cửu thôi!
...
Mình thấy những dòng viết này thật đúng. Cái đúng ở đây được mình kiểm chứng trong cuộc sống. Vì những dòng này mà mình rà lại những gì đã biết và một số chuyện làm mình cứ bận tâm nên phải đưa lên đây, may ra sẻ bớt được cho ai đó.
  Nhật lệ: Anh thì không biết viết lách gì. Chỉ nêu cái cốt ra đây. Em có khả năng, nếu quan tâm thì hãy viết, nhào nặn cho thật hay, cho người đọc thêm tin yêu con người, tin rằng dù chuyển sang kinh tế thị trường, dù cuộc sống có biến đổi đến đâu thì chùng nào còn con người vẫn còn tình yêu đích thực. Em viết đi và sau khi in ấn, cố gắng gửi cho anh một bản nhé.
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

Chậc,em cũng chẳng hiểu :p.Thời đại này dàn ông và phụ nữ đều tự chủ nuôi con cái được,không còn cái cảnh người này lệ thuộc kinh tế người kia,tỷ lệ ly hôn cũng tăng lên.Bây giờ người ta cũng nhìn ly hôn với con mắt đỡ khắt khe hơn trước.
Nhưng tình yêu chỉ lớn lên khi ta nuôi dưỡng nó chứ nó không từ đẩu từ đâu chui ra úp vào đầu ta.Nếu vợ chồng không có mâu thuẫn,là người đoan chính thì không bao giờ nghĩ đến người khác.
Chẳng có đôi vợ chồng nào đang đầm ấm,vợ đoan trang,chồng chính trực mà một ngày nọ bỗng dưng một người trong số họ bị sét đánh đen thùi lùi cả :))
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

Thái Thanh Tâm đã viết:
Phượng Hoàng Lửa đã viết:
@ Anh Tâm! thú thật đọc chuyện anh kể em cũng có suy nghĩ giống letam, kể cả vì tình  yêu thật sự đi nữa cũng không thể vứt bỏ gia đình như thế, mấy mươi năm thuận hoà, rồi con cái... em thấy khó hiểu quá... Còn chuyện anh đang kể , anh kể tiếp đi ạ!
Phượng ạ ! Anh cũng thường xuyên ngẫm nghĩ về những câu chuyện có thật mà anh đã kể ở trên và tự tìm cách lý giải điều mà họ đã làm. Theo mình, dân Á đông mà sát nhất là dân Việt ta trước thời mở cửa có 4 trạng thái của tình yêu và hôn nhân:
-Một là: Họ tự tìm đến với nhau, yêu nhau thực, lấy nhau vì tình thực,họ thực sự hạnh phúc trong suốt cuộc đời. Số này không nhiều.
-Hai là: Những cuộc hôn nhân giản đơn, những cuộc hôn nhân có toan tính...quá trình chung sống bộc lộ nhiều khiếm khuyết lớn, cộc lệch về nhiều mặt... Nhưng vì lễ giáo, vì con, cháu, họ tộc, vì sự tiến thân của một hoặc cả hai người và vì trăm sự ràng buộc khác mà họ đành chấp nhận một cuộc sống chí ít thì cũng chẳng dễ chịu, vui vẻ gì. Trường hợp này rơi vào những cặp hoặc 1 trong 2 người có khả năng, trình độ, vị trí nhất định trong xã hội. Số này cũng khá nhiều.
-Ba là: Loại người tạm gọi là đơn giản trong mọi việc. Việc lấy vợ lấy chồng, sinh con đẻ cái, tần tảo lần hồi là đương nhiên, tự nhiên như hàng ngày phải ăn uống, từng giây phải hít thở khí trời vậy. Chả có gì phải nghĩ ngợi cả. Loại này có nhiều, nhất là ở nông thôn.
-Bốn là: Không chấp nhận thực tại, không cam chịu, dám vượt lên dư luận xã hội, dám vượt lên các chuẩn mực cổ điển. Dám làm cuộc cách mạng trong hôn nhân và tình yêu. Dám sống cho mình, vì mình. Đặt chủ thể của mình lên trên tất cả. Loại này không nhiều, nhưng ít nhất trong giới nghệ sĩ thì nhiều.
  Từ khi đất nước mở cửa đến nay, nhiều thứ đã du nhập vào ta, trong đó có cả lĩnh vực văn hóa, tinh thần. Bây giờ tình yêu và hôn nhân đã mang nhiều màu sắc mới. Nhưng yêu nhau, lấy nhau, bỏ nhau không thực sự vì tình yêu thì không bàn ở đây. Nó thuộc lĩnh vực khác.
 Tất nhiên mọi sự vật, sự việc đều có tính lịch sử và cụ thể. Nhìn nó dưới góc độ này, lúc này thì thế này. Nhìn dưới góc độ khác lúc này đã khác. Nhìn dưới góc độ khác lúc khác lại khác nữa. Đưa ra các câu chuyện có thực trên, mình không hề có ý định ca ngợi, cổ vũ cái gì đồng thời cũng không nhằm phê phán cái gì. Chỉ muốn thưa rằng trên đời có những chuyện như thế. Vì tình cảm giữa con người với con người mà người ta có thể làm như thế. Đúng như Gớt nói: ..."Cây đời mãi mãi xanh tươi". Cuộc sống thật là phong phú, sống động, phức tạp và trên đời này, mọi chuyện đều có thể xẩy ra.
...Thôi thì...có gì cùng trao đổi cho vui.

Em thấy anh phân ra bốn loại, em cũng có vài lời về bốn loại đó thế này ạ: * Loại 1 thì quá tốt rồi miễn bàn.
      * Loại 2 thì : Cái gì cũng có giá của nó, toan tính cái này thì phải mất cái kia, đã thế thì phải chấp nhận...
      * Loại 3 : Cuộc sống đơn giản mà thanh thản cũng có thể chấp nhận được, Nhiều tinh tú cũng ở đó mà ra đấy anh ạ! ví dụ:...
      * loại 4 : Cũng có người không chấp nhận vì sự thật, nhưng cũng có người không chấp nhận vì ảo tưởng ... Em mới đọc trong topic của chi Thuỷ Nguyên một câu: " Có người cứ ấm ức không tìm được đôi giày để đi vào chân, sau gặp một người không có chân để đi vào giày, thấy thế người ấy không còn ấm ức nữa " . Em ghét nhất loại người tự huyễn hoặc mình, nói đúng hơn là không đánh giá đúng giá trị của bản thân. Em không dám nói là em biết nhiều, hiểu nhiều nhưng có lẽ là biết nhiều hơn người biết ít là cái chắc :P.Điều này chắc anh biết nhiều hơn em, nhưng em xin kể ra thế này: Những phụ nữ tuổi sinh từ năm 1960 trở về trước có rất nhiều chị kém may mắn, chiến tranh đã cướp đi bao thanh niên nam cũng khoảng tuổi ấy trở đi,đó là sự thiếu hụt thứ nhất khiến chị em khó kiếm cho mình  một nửa kia, Nhiều chị em thanh niên xung phong, dân công hoả tuyến  cũng xinh đẹp giỏi giang có kém gì ... ,nhưng các chị đã dành tuổi xuân của mình nơi chiến trường thì còn đâu... đó là điều thứ hai khiến cho nhiều người giờ vẫn cô đơn. Ngay cạnh nhà em đã có hai chị thanh niên xung phong chuyển nghành về làm cấp dưỡng cho trường Nguyễn Ái Quốc bây giờ vẫn cô đơn, chưa kể các chị ở cơ quan em sinh năm 1950, kỹ sư người Hà Nội, xưa có bạn trai đi chiến trường và theo em đọc trên báo chí thì trên cả nước có rất nhiều chị em như thế, kể cả nông thôn và thành thị. Cho nên em vẫn thích câu nói :" hãy hài lòng với những gì mình có" Đấy là em chỉ kể ra vài ví dụ rất nhỏ trong rất rất nhiều điều đã và đang diễn ra trong cuộc sống... Mong rằng không có ai đó thấy phiền lòng, và cả anh Tâm nữa cũng không thấy em Phượng "Lắm mồm quá " nhỉ!
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

letam

Phượng Hoàng Lửa đã viết:
Em ghét nhất loại người tự huyễn hoặc mình, nói đúng hơn là không đánh giá đúng giá trị của bản thân.
@ Hi hi...khối người vì thế mà xôi hỏng bỏng không đấy, đứng núi này mà còn trông sang núi nọ. Thế là trèo qua, té ra nó không cao hơn mà còn thấp tẹt. Tẽn tò luôn. Hậu quả là thế nào thì biết rồi đấy. Nói rằng sống cho mình, vì mình...phải đặt trong mối quan hệ cộng đồng nữa chứ. Nó phải không ảnh hưởng đến ai, ai cũng trân trọng mới là đẹp, còn không thì bị cười chê là cái chắc. Cái bà già ấy không còn đường lui và ông lão là chỗ bấu víu cuối cùng của bà, bà không còn cơ hội để sửa chữa nữa. Đấy là ý của em bác Tâm ạ!
 Vui là chính - Chính là vui!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

Hì ! Hì ! Hay thật ! Cuộc sống biến đổi từng phút từng giờ. Tư duy của con người cũng vậy. Hôm trước thì em ca ngợi họ. Hôm sau em lại phản đối họ. Em bảo em đã nghĩ lại. Thế thì cái ông bà ấy trước nghĩ khác, hôm sau họ cũng có quyền nghĩ khác. Hôm sau họ đến với nhau và họ có quyền cho rằng họ nghĩ và làm thế mới đúng thì sao đây ? Còn đặt sự việc của họ trong phạm vi cộng đồng dân Việt ta nói chung, theo truyền thống Á Đông thì rõ là hy hữu rồi, nó có vẻ phi lý, phần đa không chấp nhận, thậm chí còn chửi rủa... cực lực phản đối. Nhưng đặt trong môi trường cộng đồng nghệ sĩ thì chuyện này là chuyện vặt, chả ai quân tâm. Còn đặt trong mối quan hệ cộng đồng khác như Âu- MỸ thì không biết thế nào vì anh không được sống trong cộng đồng của họ. Còn riêng anh, chuyện của họ cứ lảng vảng trong đầu anh. Anh biết mình cũng chỉ là anh cổ lỗ sĩ lắm. Cũng chỉ nhìn nhận được cái gì trong khuôn mẫu thôi. Lúc nào định nhìn vượt ra một tý là y như có bao nhiếu bàn tay vô hình kéo lại.Nhưng nói gì thì nói, cái ông bà ấy cùng một lúc ít nhất cũng đạt ba danh hiệu: Rồ dại-bình thường và dũng cảm.
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

.
Nếu anh lấy tên là: "Sắc màu tình yêu" thì sẽ có nhiều bài, còn "Siêu... thì ít lắm anh ạ!:D
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

@ Phượng:

Thế bây giờ đổi tên chủ đề thì làm thế nào Phượng ơi ?
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Phượng Hoàng _Lửa

.
@Anh T! Là em nói thế vì em muốn kể một vài chuyện đời thường thôi nhưng cũng đáng để học tập và suy nghĩ ạ, còn siêu thì em nghĩ nó chưa đạt được nên không dám kể, chuyện của anh nhìn bên ngoài thì đúng là siêu thật, nhưng bên trong thì cũng phải xem lại như suy nghĩ của bạn LT . Hihi... anh đừng la em nha:D
"Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại"
______________________________________
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Thái Thanh Tâm

@ Phượng

Là anh muốn hỏi các thao tác để đổi được tên chủ đề ấy. Các thứ trong này anh ú ớ lắm.
Trên đời này, chuyện gì cũng có thể xẩy ra-Thái Thanh Tâm
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 7 trang (65 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ [1] [2] [3] [4] [5] ... ›Trang sau »Trang cuối