"Con chim mang theo chiếc gai của bụi mận cắm vào ngực tuân theo quy luật bất di bất dịch của thiên nhiên. Bản thân nó không biết sức mạnh nào buộc nó lao vào mũi nhọn và chết mà vẫn hót. Lúc mũi gai xuyên qua tim nó, nó không nghĩ đến cái chết sắp đến, nó chỉ hót, hót cho đến lúc mất tiếng đứt hơi. Nhưng chúng ta, khi lao ngực vào bụi mận gai, chúng ta biết, chúng ta hiểu. Tuy thế ta vẫn lao ngực vào bụi mận gai. Sẽ mãi mãi như thế."_(Tựa kết Tiếng chim hót trong bụi mận gai)Lời của Meggie(Bùi Khương Thanh Hà)Xin đừng nhìn em bằng ánh mắt ấy
Ralph ơi!
Em không còn là đứa trẻ thơ ngây
từng nép vào vòng tay anh
khi lần đầu chứng kiến sự tan vỡ
Xin đừng tìm kiếm nơi em Meggie bé bỏng của ngày xưa
Quá khứ gãy đổ như bức tường thành
khuất phục trước quyền uy của lửa
Những bông hoa hồng đã cháy đến tận cùng nhựa sống
Còn gì trong ảm đạm tro tàn ?
Xin đừng đặt nụ hôn lên đôi môi em
mà hãy hôn lên đôi chân của Chúa
Thay vì ôm em hãy làm dấu Thánh
Biết đâu anh sẽ tìm thấy lẽ sống cho mình
Và bây giờ thì em hiểu, Ralph ơi!
Anh đâu thuộc về em
Đâu thuộc về Giáo Hội
Anh thuộc phía Tham Vọng Con Người
Nhưng
Tiếng chim kia thuộc về cái chết hay sự sống
Thuộc về hạnh phúc hay khổ đau
Em làm sao biết được?!
Chỉ những bông hoa hồng
lặng lẽ
Cháy bằng sự bất diệt
đến tận cùng tro xám của tình yêu…
(3/2003)
---------------------------
Nói với Méc-ghi(Nguyễn Thị Thu Thuỷ)Em đừng khóc khi nghe chim hót
Tiếng hót cuối cùng nơi những bụi mận gai
Gai nhọn rất dài đâm qua trái tim thổn thức
Em biết không... qua nỗi đau luôn là những thiên đường
Bông hồng trên tay em vẫn còn đẫm sương
Đừng tặng tôi khi chính em là bông hồng đẹp nhất
Tôi đã đọc trong mắt em một tình yêu rất thật
Tro của hoa hồng xa mãi còn vương
Dẫu biết rằng em đã dành cho tôi trọn vẹn tình yêu thương
Thì em ơi, trái tim tôi vẫn chia làm hai nửa
Nửa của Chúa Trời và nửa của riêng em
Em có thể giận dỗi hờn ghen
Như bao người từng khát khao một tình yêu tuyệt đối
Nhưng em biết tôi không hề nói dối
Phía sau Chúa Trời cuộc sống chỉ là em
Cuộc sống chỉ là em duy nhất thân quen
Từ thủa ấu thơ cho tới thời thiếu nữ
Tình yêu tôi chưa bao giờ là đủ
Có sự san sẻ nào trọn vẹn được đâu
Những mùa thu đã xa khuất từ lâu
Chỉ có bông hồng mãi sắc màu không đổi
Suốt một đời tôi là người có tội
Khi đến bên em lại nhớ đến Chúa Trời
Con chim kia đã chết để thượng đế mỉm cười
Bằng tiếng hót cất lên cả không gian im lặng
Có phải thế không khi đã đi qua những niềm đau cay đắng
Ta biết thiên đường là nơi có tình yêu.
---------------------------
Tiếng Chim Hót Trong Bụi Mận Gai(Không rõ tác giả)Có ai biết một tình yêu như thế
Bên đạo bên đời không cứu được lòng Cha
Ôi Meggie bé bỏng ngày xưa
Đứng bển cổng đợi Cha về mỗi sớm...
Có đâu ngờ ngày kia nàng vụt lớn
Giữa thảo nguyên mang vẻ đẹp thiên thần
Vẫn mỗi ngày giáo đường nàng tựa cửa
Đợi Cha về mang những đoá hồng tươi
Tưởng rằng quên trong cõi đời người
Cả tâm hồn tình yêu về với Chúa
Nguyện phụng sự ai ngờ đâu nơi đó
Bụi hồng gai mọc giữa những đức tin
Con chim kia không cất nổi lời mình
Sự nghiệp phù du, tình yêu tan vỡ
Cha lặng im nghe hồn bỡ ngỡ
Ôi thánh đường hay bụi hồng hoa
De Bricassart! Cha hãy về với Chúa của Cha!
Tiếng Meggie từ cõi lòng thảng thốt
Ôm thập giá nghe từng đêm phán quyết
Chúa nhân từ nhưng Chúa ở quá xa...
Rồi một ngày khi mái tóc sương pha
Tình yêu đến với Cha muộn mằn quá đỗi
Nơi đinh vinh quang con chim mòn mỏi
Cất tiếng hót cuối cùng chết giữa hai thế giới... thiêng liêng...
---------------------------
Tro của Hoa Hồng(Thụy Thảo)Khi vở kịch cuối cuộc đời hạ màn
Người vẫn chỉ là người đàn ông danh vọng
Đem tình yêu vùi vào trong ký ức
Hoa hồng và tàn tro...
Có con chim hót mãi trong bụi mận gai
Cạn kiệt máu trong tim mà tình yêu vẫn say ngủ
Thôi
Đừng tiếc
Chẳng bao giờ người là của riêng ta...
Ngay cả khi cái chết mang anh thật xa
Em vẫn không tin trên đời có Chúa...
Khi bờ môi anh chạm vào môi em mịn màng như lụa
Là khi mọi tín ngưỡng phải rời xa
Chiều chúa nhật của đôi ta
Nơi xưng tội là nhà
Em điên cuồng quẫy đạp giành giật anh trong ngàn miền quá vãng
Cơn mơ tình yêu co giật
Chết trong màu áo hồng y...
Thôi.
Em nín đi
Ngay cả trong câu chuyện thần tiên nhất
Cha Ran dẫu sao vẫn là có thật
Đổi tình yêu lấy phút rạng danh bên Chúa ngàn đời
Chỉ có một mình Mecghi thôi...
ôm hoa hồng và tàn tro...
Tim lành là tim vỡ...
---------------------------
Tro của Hoa Hồng(Nick: Nhậm Doanh Doanh)Ai chẳng để cho lòng trăn trở
Khi một lần nghe chim hót bụi mận gai
Cả một đời đỉnh cao của vinh quang và Chúa
Để tro của hoa hồng mòn mỏi tàn phai
Ôi hoa hồng, là máu và gai
Để giằng xé cõi lòng con người đầy tham vọng
Khoác áo Hồng Y mà trái tim đầy sóng
Bể khổ là đây, bởi nhân gian ai được mà không mất bao giờ!
Cha Ralph ơi, thân tro về cát bụi còn mơ
Ôm hoa hồng mà bàn tay rỉ máu
Nỗi đau này trên thiên đàng Chúa trời sao thấu
Ôi tiếng chim đau đớn, một lần hót trong đời.
Dầu áo trùng theo Chúa, cha vẫn là người
Giữa cái cao cả là sự tầm thường, giữa đời là đạo.
Kính Chúa hay tham vọng công danh hay hào quang mộng ảo
Còn lại được gì...?
Còn lại được gì...?
Hỡi cha Ralph đáng giận đáng thương
Người không thể đặt hoa hồng bên tượng Chúa Jesu và thánh giá
Người một đời ôm trái tim (lẽ ra giành cho Chúa)
nhuộm màu tro của hoa hồng.
Còn lại được gì...?
Không, chẳng phải bão giông
Còn tiếng hót tuyệt vời giữa bụi gai rỉ máu
Tiếng hót ngàn đời mà không thành khuôn sáo.
Bất diệt vô cùng... trong hữu hạn sinh linh.
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ