Maria Svetaeva (1892 – 1941) Любимому Мне нравится, что Вы больны не мной,
Мне нравится, что я больна не Вами,
Что никогда тяжелый шар земной
Не уплывет под нашими ногами.
Мне нравится, что можно быть смешной -
Распущенной - и не играть словами,
И не краснеть удушливой волной,
Слегка соприкоснувшись рукавами.
Мне нравится еще, что Вы при мне
Спокойно обнимаете другую,
Не прочите мне в адовом огне
Гореть за то, что я не Вас целую.
Что имя нежное мое, мой милый, не
Упоминаете ни днем, ни ночью - всуе...
Что никогда в церковной тишине
Не пропоют над нами: Аллилуйя!
Спасибо Вам и сердцем и рукой,
За то, что Вы меня - не зная сами! -
Так любите: за мой ночной покой,
За редкость встреч закатными часами,
За наши не-гулянья под луной,
За солнце, не у нас над головами, -
За то, что Вы больны - увы! - не мной,
За то, что я больна - увы! - не Вами!
Bản dịch của Nina CHO NGƯỜI YÊU DẤU
Em rất vui vì anh không yêu em
Em rất vui vì em không yêu anh
Vì chẳng bao giờ trái đất này nặng trĩu
Lại trôi đi dưới gót chúng mình
Em rất vui vì em có thể nực cười
Chẳng cần chơi chữ, và có thể lả lơi
Và nếu như tay áo ta chạm khẽ
Thì em chẳng cần đỏ mặt đến nghẹn lời
Em rất vui vì khi em có mặt
Anh điềm tĩnh ôm một người khác đẹp xinh
Đừng rủa em phải cháy trong địa ngục
Vì người em hôn chẳng phải là anh.
Cả ngày lẫn đêm chẳng bao giờ anh nhắc
Tên em dịu dàng – thật vô ích quá mà
Và chẳng bao giờ trong nhà thờ yên tĩnh
Người ta hát mừng chúng mình “alleluia”
Cám ơn anh, bằng cả trái tim trọn vẹn
Vì dẫu chẳng ngờ, nhưng anh thật yêu em:
Anh chẳng quấy rầy sự yên tĩnh mỗi đêm
Ta chẳng cùng nhau đón hoàng hôn mấy tối
Vì ta không cùng đi dạo dưới trăng thanh
Vì mặt trời chẳng chiếu sáng đôi mình
Vì – thật tiếc rằng – anh không yêu em
Vì – thật tiếc rằng – em không yêu anh.
----------------------------------------
Проста моя осанка Проста моя осанка,
Нищ мой домашний кров.
Ведь я островитянка
С далеких островов!
Живу — никто не нужен!
Взошел — ночей не сплю.
Согреть чужому ужин —
Жилье свое спалю!
Взглянул — так и знакомый,
Взошел — так и живи!
Просты наши законы:
Написаны в крови.
Луну заманим с неба
В ладонь,— коли мила!
Ну, а ушел — как не был,
И я — как не была.
Гляжу на след ножовый:
Успеет ли зажить
До первого чужого,
Который скажет: «Пить».
Август 1920
Hồng Thanh Quang dịch VÔ ĐỀ
Nhan sắc em thường lắm,
Căn nhà em nghèo nàn,
Em - đàn bà xứ đảo
Tới đây từ xa xăm.
Từng sống chẳng cần ai,
Chàng đến, liền mất ngủ.
Em đốt cả nhà cửa
Nấu hầu chàng tối nay.
Đưa mắt - thành quen thuộc,
Bước vào - hóa người thân.
ở quê em phong tục
Giản dị thế ngàn năm.
Hễ yêu là có thể
Hái trăng thẳng tự trời.
Nếu đi thì đi hẳn
Như chưa hề lứa đôi.
Di tích thành lưỡi dao
Cứa lòng em rỉ máu.
Ngày người sau tìm đến
Có kịp lành vết đau?
----------------------------------------
О. Э. Мандельштаму Никто ничего не отнял!
Мне сладостно, что мы врозь.
Целую Вас — через сотни
Разъединяющих верст.
Я знаю, наш дар — неравен,
Мой голос впервые — тих.
Что вам, молодой Державин,
Мой невоспитанный стих!
На страшный полет крещу Вас:
Лети, молодой орел!
Ты солнце стерпел, не щурясь,
Юный ли взгляд мой тяжел?
Нежней и бесповоротней
Никто не глядел Вам вслед...
Целую Вас — через сотни
Разъединяющих лет.
12 февраля 1916
Bản dịch của Nina
Tặng Osip Mandelshtam Chẳng có ai lấy điều gì đi hết!
Em vừa lòng vì ta ở hai nơi
Em hôn anh - qua chặng đường trăm dặm
Ngăn cách chúng ta, trăm dặm xa vời.
Vẫn biết rằng ta không ngang sức ngang tài
Bài thơ đầu - em rụt rè đọc khẽ.
Anh là Dzerzhavin của thời còn trẻ
Những vần thơ em vụng dại có là chi!
Em chúc phúc anh trước chuyến bay đáng sợ
Đại bàng trẻ trung, anh hãy bay đi
Anh đã nhìn mặt trời không chớp mắt
Thì ánh mắt em thơ dại có nặng gì?
Và sẽ không ai nhìn anh rời bước
Dịu dàng hơn em, và tuyệt vọng hơn
Em hôn anh - qua chặng đường thế kỷ
Chia cách chúng ta, nhân nỗi cô đơn.
----------------------------------------
GỌI MƯA
Maria Svetaeva - Lưu Hải Hà dịch Bạn yêu quý, người đi xa hơn biển
Hoa hồng đây, xin bạn hãy chìa tay
Bạn yêu quý người đem đi vĩnh viễn
Điều mà tôi quý nhất đời này
Khiến bây giờ tôi như bị lừa gạt
Chằng còn thư, nhẫn kỷ niệm nữa rồi
Sao tôi nhớ vết lõm kia nhỏ xíu
Của khuôn mặt kia – ngạc nhiên mãi trọn đời
Tôi gọi mưa. Tôi gọi cơn mưa.
Anh chẳng quay về, cũng không đến nữa
Chỉ có hoa hồng trong lọ đang tàn úa
Mấy ngày rồi tôi chẳng tưới cho hoa.
Tôi gọi mưa, gọi trận mưa hôm qua.
Nhưng sao hoa vẫn run như sắp chết
Hoa đã chết rồi, đã chết được mấy ngày…
Sao tôi nhớ hoài ánh mắt như cầu khấn
Ánh mắt đăm đăm mong tôi đến ngồi cùng
Và nụ cười từ Chốn Xa Xăm
Lời khen nịnh đầm của người hấp hối
Bạn yêu quý đã đi xa vĩnh viễn
Một nấm mồ tươi giữa những nấm mồ
Giờ neo cắm thiên đường, hãy cầu nguyện cho tôi
Để không còn những thủy thủ khác nữa bạn ơi
Tượng Thờ dù đổ vẫn thiêng
Miếu thờ bỏ vắng vẫn nguyên miếu thờ