Trang trong tổng số 27 trang (266 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [22] [23] [24] [25] [26] [27] ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

vịt anh




GIỚI HẠN NÀO CHO CHÚNG TA

Tác giả: Thái Thịnh
Ca sĩ: Đàm Vĩnh Hưng

Mỗi thứ trong đời, điều chi cũng có cho nó riêng một giới hạn
Ước muốn không trọn, người thương yêu nhất cũng cho là dối gian
Mới kết giao tình, rồi ngày hôm sau lại chê trách nhau bội bạc
Niềm tin nơi nhân thế luôn mỏng manh
Tình người cho nhau cứ thay thật nhanh

Mỗi kiếp con người, nào ai không biết khao khát bao điều ước mộng
Lúc hết hy vọng, hầu như ai cũng trách than đời phũ phàng
Hãy nghĩ suy rằng chẳng một điều chi tự nhiên cho ta dễ dãi
Và cuộc đời ta đâu như cơn mơ mãi mãi
Định mệnh buồn vui đều là do ta giữ lấy

Và khi tôi vui thì tôi hát, khi tôi đau thì tôi khóc
Sẽ trút hết những đắng cay trong lòng
Chẳng khi nào tôi phải lo lắng đánh mất hy vọng
Cuộc đời còn cho tôi bao ước mơ

Và khi tôi yêu thì tôi biết tôi không bao giờ hối tiếc
Dù cuộc tình tôi có lúc sẽ vỡ tan
Tôi hiểu rằng tình yêu đã quá giới hạn
Là một điều nhỏ nhoi trong thế gian chẳng có chi không phai tàn!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

Những điều đã viết ở trên không phải vì điều gì cả...đó là thực và đã xảy ra ở cuộc sống. Viết những điều ấy không có nghĩa là bi quan mà thực sự rất yêu cuộc sống, yêu một nữa mà mình đã lựa chọn và muốn gắn bó. Không phải là không đấu tranh đâu mà những ngày có thể mang được người ấy bên mình , mình sẽ cố gắng đến khi không thể nữa sẽ đồng ý với sự lựa chọn của cuộc sống...
Viết những dòng này để hiểu mình rất yêu cuộc sống, rất yêu sự lựa chọn của mình ...
...
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nam thanh trường

...ừ...có lẽ là đúng đấy...
Ta không điên được như người
Một hôm hoá đá giữa đời. Dầm mưa...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

CHUYỆN CỦA GIÓ

Đã rất lâu rồi, gió không còn lang thang ở những nơi có những tòa nhà chọc trời, những nơi được phát sáng bởi nhôm và kính…đã từ lâu rồi khi vỉa hè bị thu hẹp lại và những trưa hè oi ả hoặc những buổi tối mất điện không còn sự thân thuộc của hàng xóm khi quây quần bên nhau để kể lại những chuyện ngày xưa và khi ấy những chiếc quạt đong đưa chở gió chao nghiêng làm mát êm mùa hè oi nồng ký ức…Đã rất lâu rồi, nơi gió thường đến và bầu bạn là những triền đê bạt ngàn hoa cải, những cánh đồng xanh ngút ngàn tuổi thơ của những trưa hè lang thang cùng bọn trẻ…Những điều ấy chắc rằng cũng sẽ sớm mất đi khi mà cụm từ quy hoạch đã vươn tay đến những nơi hẻo lánh của những vùng đất vẫn còn đậm nét hoang sơ này…Đô thị hóa …cụm từ này không còn lạ nữa và sẽ không còn lạ khi 30, không 40 hoặc là 50 năm nữa trong từ điển sẽ mất đi định nghĩa về gió hoặc nếu còn thì gió chỉ là một hiện tượng tự nhiên từ thời còn mông muội, ghi lại để mà nhớ có một thời…có một hiện tượng được gọi tên là gió…Ngày ấy sẽ không xa khi nóng người ta sẽ nhớ đến khái niệm gió là sự mát mẻ đươc sinh ra bởi máy điều hòa không khí và máy điều hòa không khí được làm ra từ bàn tay và khối óc của con người…Một sự kết hợp để hình thành một khái niệm gián tiếp: Gió là một hiện tượng do con người tạo ra…Thế thôi, rất đơn giản để kết thúc một hiện tượng gắn liền và tồn tại trong suốt quá trình hình thành vật chất và ý thức.

Một ngày, gió đi qua một sân bóng…Thật ra đó là một khoảng trống nhỏ hẹp thôi, bằng bàn tay trẻ con nhưng nó cũng đủ rộng và thật sự là nơi mà bọn trẻ có thể bay bổng những ước mơ nhỏ bé của mình bằng những cánh diều và những trò chơi từ những viên bi ve xanh, đỏ…nhiều màu sắc…Ở đó chúng có thể hiểu, những điều mà bố mẹ chúng kể về những ngày thơ ấu của mình là có thật…về cánh diều bay bổng chở những ước mơ xanh. Về những con quay xoay tròn mang theo những hình thù rất lạ…thế giới tuổi thơ chỉ cần bấy nhiêu thôi nhưng không bao giờ con người thôi mơ ước…Mơ ước có một ngày, được may mắn cầm trên tay mình một chiếc vé hữu hình để quay về thời thơ ấu với khoảng sân bóng hiếm hoi giữa những tòa nhà chọc trời, những khu đô thị sầm uất mà ở đấy từng mét vuông đất được tính toán thật chi ly với mục đích sử dụng sao cho thật hiệu quả, có khả năng sinh lợi cao nhất…Mọi cái đều quy hoạch, mọi cái đều được gọi bằng những cái tên mỹ miều của cụm từ chuyên môn và kỹ thuật , mà có bao giờ người ta nghĩ mỗi ngày chiếc vé quay về tuổi thơ sẽ mỏng manh và đến một ngày nó gần như là ảo ảnh…Ngày ấy, có lẽ sẽ không xa…

Cái ngày sau khi đi qua sân bóng…gió đong đưa trên những tán cây để nghe rì rào những vần thơ vườn trong phố, mát rượi và dịu êm để hiểu được sự khát khao giữa những trưa hè oi nồng  của phố, cao hơn một chút nữa là những cánh cửa sổ bằng gỗ xô lệch cũ kỹ còn sót lại giữa những hào nhoáng của hiện đại…những cửa sổ mà ở đó luôn toả ra cái ánh sáng bàng bạc, có khi là ngọn đèn dầu leo lét…những ô cửa sổ ẩn chứa những nét duyên ngầm mà không phải ai cũng cảm nhận được… nó ăn sâu vào từng cảm xúc mọi ngóc ngách của tâm hồn mới có thể hiểu được đằng sâu những ô cửa ấy, những làn sóng ấy, những nhấp nhô ấy…cảm xúc ấy được gọi là tình yêu. Một tình yêu thật sự chỉ dành cho những cảm xúc đến từ tình yêu thật sự, không mua bán, không quy hoạch, không kinh tế…tự nhiên như vốn dĩ là như thế…
Gió đã chạm vào cảm xúc ấy và vấn vít những nghĩ suy ấy cho đến ngày hôm nay…Gió không hiểu vì sao ngày ấy mình lại chọn khoảng sân nhỏ hẹp với những ô cửa sổ hăng hắc mùi của thời gian để chậm chạp dõi theo từng đổi thay của cảm xúc…Gió nhẹ nhàng chọn cái góc khuất ấy ở một nơi không cổ lắm giữa thành phố này để nhặt nhạnh những rơi rớt mỗi ngày, ghép lại thành những mảng sáng để rồi đêm đêm đong đưa như để dỗ giấc cho mình…Để rồi đêm đêm vẫn thấy mình tồn tại, vẫn thấy mình có ích dù thật nhỏ nhoi giữa ký ức của số ít mọi người… Lạ kỳ thay những mảnh ghép ấy dù không vuông thành sắc cạnh, những mảnh ghép trụi trần và thô ráp tưởng như phải gọt dũa nhiều lắm …vậy mà lại vừa khít đến lạ kỳ…

Có lần gió ghé qua một căn phòng nhỏ, ở đấy có một cô bé đang cặm cụi viết, nhìn vầng trán thánh thiện lâm tấm mồ hôi, nhìn đôi môi nhỏ xinh phơn phớt hồng mím lại một cách vừa cương quyết vừa nghiêm nghị, những sợi tóc lòa xòa trên trán làm xao lòng cơn gió…Một chút mát nhẹ nhà từ gió để bay đi những giọt mồ hôi…Vô tình, trang sách vừa gập qua lật lại…Những dòng cảm xúc về gió được viết như thế này :”Gió lang thang, lang thang qua từng con phố, từng ngôi nhà. Gió tự do, có thể làm mọi việc mà mình thích, có thể hét to, có thể dịu dàng, cũng có khi dữ dội. Người ta yêu Gió đấy, mà cũng sợ Gió đấy. Gió xa cách quá, hoặc người ta sợ gần Gió quá...
Cứ thế và đến một ngày, Gió thấy mình cô đơn...”…
Cô bé lãng mạn  thật đấy, em trong trẻo như cảm xúc ngày hôm qua còn trong ký ức, em trong trẻo khi cho gió nhìn thấy hình tượng những mái nhà như làn sóng nhỏ nhấp nhô khi làn khói bay ra từ ngôi nhà có những khung cửa sổ có ánh sáng bàng bạc…Em cho gió thấy những cảm xúc mà đâu đó vẫn còn dành cho gió…em làm cho gió thấy mình mạnh mẽ thật nhiều…nhưng gió không cô đơn…ít nhất cho đến bây giờ…và lúc này..bởi bên gió có có em đang gieo vần cảm xúc, bởi bên gió còn có em giúp cho gió hiểu khi nà gió dịu dàng và khi nào dữ dội bởi bên em gió đã hiểu cảm xúc mà ngày hôm qua gió đang có cần được viết ra để ai kia hiểu rằng gió không cô đơn như em đã viết khi sống ở trên đời…chỉ cần có một tấm lòng nhưng gió sẽ không cuốn đi tất cả, gió chỉ thổi tạt những hoài nghi, băn khoăn và những nhỡ nhàng lơ đễnh, để một ngày dù gió không thể mang đi theo mình tất cả, và dù điều gió để lại là rất ít nhưng cũng giúp cho ai đấy hiểu rằng gió không cô đơn khi chọn cho mình một ô cửa sổ, để từng đêm vẽ vào ký ức là khoảng không bao la kia chân dung tự họa của chính mình…
Gió dừng lại ở ô cửa đấy cũng khá lâu rồi nhỉ, khá lâu để cảm nhận được những đêm ồn ào của  những ngày gió xiết, cảm nhận được sự thâm trầm sâu lắng của trăng mười sáu chênh nghiêng, cảm nhận được những bậc cầu thang run rẫy tựa người say đưa ký ức trở về những đêm hoang hoải…Ở đó gió có thể lắng nghe những tiếng gọi từ nơi sâu thẳm của những đêm không cảm xúc…Gió lặng lẽ sẻ chia cho đến một ngày cảm thấy dù không đủ để lung linh như cầu vồng bảy sắc, nhưng có thể gọi được chính xác thành tên…cảm xúc ấy là gì…và gió cũng hiểu trong những cái lang thang, mênh mang không cố định ấy có một phần của cảm xúc của mình thuộc về điều ấy…
Thế rồi không hiểu khi nào gió biết để ý, biết cảm thông, biết chia sẻ, biết lắng nghe, biết quý trọng những điều mình đang có…Gió cảm nhận được trong phong bao của mình ngày một đầy hơn, nặng hơn cơ man nào là những điều tốt đẹp và thế là bất chợt một ngày gió có thể dùng những câu văn vần ngắt quãng để diễn tả được cảm xúc của mình, những câu văn vần chứa đựng những cảm xúc thật bình yên mà không bình yên ấy đến thật tự nhiên và ngạc nhiên thay đồng điệu đến lạ kỳ…
Gió nói với trăng, sao, với hàng cây, góc phố…gió thủ thỉ với từng mùa đi qua ngõ về sự tạm trú không thời hạn trong vùng không gian bao la của ánh sáng leo lắt làm rung động lòng người, của những ô cửa sổ khi đóng kín, khi hững hờ mời gọi…Có một điều bí mật mà phút cuối cùng gió mới hiểu, đó là dù có yêu quý đến dường nào đi nữa thì điều gió có thể làm được là rất ít, trong khi có một điều rất lớn và ai cũng có thể hiểu được: Gió không thể mang ai đó theo cùng trong hành trình hòa nhập giữa tình yêu và cuộc sống…Gió có thể cuốn đi nhưng không thể giữ lấy mãi mãi ai đấy bên mình…
Bây giờ gió mới hiểu sự thâm trầm, sâu lắng đến độ tinh tế của một câu nói: Mọi điều đã và đang thay đổi rất nhiều rồi…Đôi khi ta tự hỏi cái chốn xô bồ này là cuộc sống mà ta muốn gắn bó chăng…Những ngôi nhà cao tầng, sắt thép nhôm kính, những con ngưòi hời hợt đi qua nhau, những toan tính cuộc sống lấp dần đi những điều tốt đẹp, mọi người chạy theo những điều mới mẻ và ngưòi ta cũng yêu nhau khác đi...
Đến một ngày người ta chỉ cần bấm lách tách vài ba cái khi ấy mọi người sẽ có vài ba cái lựa chọn: Nào là gió Tín Phong, gió Tây ôn đới và gió Đông cực để thích hợp với sự mát mẻ của những vùng khí hậu mà mình muốn lựa chọn không cần phải tốn nhiều công sức…Khi ấy khái niệm về gió sẽ hoàn toàn mất trong Wikipedia tiếng Việt và mọi người chỉ có thể định nghĩa một cách thật giản đơn không phải tốn kém nhiều năng lượng cho lắm về gió như thế này: Gió được sinh ra từ một cái máy điều hòa do con người tạo nên. Tác dụng của nó là giúp cho mọi người có cảm giác ảo về sự mát mẻ. Chỉ đơn giản là thế thôi…Ừ, chỉ đơn giản thế thôi nhưng có một điều còn đơn giản hơn thế là dù ảo giác, dù không còn là thiên nhiên nữa nhưng những điều mà chúng ta được nhận – những ngọn gió mát lành, ấm áp xua đi cái nóng bỏng rẫy của mùa hè oi bức hoặc cái lạnh buốt của mùa đông- phải chăng là tình yêu giữa con người và con người…Một sự quan tâm trong chừng mực có thể để nói hộ những điều chưa thể nói…
Người Hà Nội có đôi lần đã nói:Có thể bây giờ người ta yêu nhau khác đi nhưng tình yêu thì không bao giờ thay đổi…
Theo ý của người Hà Nội, gió có thể được giải thích: Gió bây giờ có thể khác gió khi xưa nhiều lắm nhưng điều mà gió bây giờ cũng như khi xưa mong muốn là đem lại sự mát lành cho đâu đó một người giữa mọi người…
Có rất nhiều cách để chứng tỏ một tình yêu…có rất nhiều cách để cho một người hiểu được họ quan trọng biết bao trong cuộc sống của mình…có rất nhiều cách và cách nào đi nữa thì cũng vẫn  chứng minh một điều là tình yêu không bao giờ thay đổi và với gió…gió chọn cách yêu một người theo cách của riêng mình…
Sóng bắt đầu từ gió…gió bắt đầu từ đâu ..gió cũng không biết nữa …nhưng  có một điều mà gió biết rất rõ là gió chưa thể xa nơi này được ít nhất là trong khoảng thời gian này…không hiểu vì sao nữa…nhưng gió đã quen với những cảm xúc, những nghĩ suy, những chia sẻ ..quen với những lang thang viết vội, những rả rích của cơn mưa đầu mùa mất rồi…chỉ nghĩ đến việc phải rời xa những điều ấy…tự dưng cảm thấy những khoảng trống của đêm gió xiết lại ùa về…

Gió tháng sáu lại về mang theo những giai điệu và ca từ của một bài hát…Một chút ồn ào và xôn xao trong cơn gió chiều này nhé để hòa cùng những thanh âm của một ngày gần hết trong tiếng gió xôn xao…gió nhé…
….
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

Cháu đích tôn

Ngày Mẹ về làm dâu Nội, Nội nói: Bây ráng sinh cho má thằng cháu nội đích tôn để sau này thờ cúng. Nếu là con trai, tau cho ăn cơm với cá bống dừa , còn con gái thì kho quẹt nghen con
Mẹ trở dạ, sinh cho Nội một đứa cháu trai giống Bố như tạc. Nội vui lắm, gặp ai cũng tíu tít kể. Mẹ cười mà rơm rớm hạnh phúc.
Hai tiếng sau khi Mẹ sinh, các cô vào thăm để lại những lời khen rời rạc. Một tiếng sau khi các cô vào thăm, Nội quầy quả xách quần áo về nhà. Nhìn sang giường bên cạnh, mọi người tíu tít nựng nịu, chăm bẵm, dỗ dành. Nhìn lại chỉ có Bố cặm cụi, lóng ngóng, ngượng ngịu dỗ con bằng câu hát chưa trọn vần trọn điệu…Mẹ ngoảnh mặt vào trong, thắt lòng mà lạ thay không thể rơm rớm được chút nào nước mắt
Con tám tháng, Bố Mẹ chia tay…Mẹ đi xin việc, người ta không nhận phụ nữ có con mọn ..Mẹ không có ai bấu víu để gửi con đành quay về nhà Nội để gửi. Nội ngồi ở đầu hè bỏm bẽm nhai trầu nhìn Mẹ đặt con trên chiếc chiếu trãi ở đầu hè và bước đi. Con khóc gào lên đòi mẹ và lập cập bò theo, khi còn cách bờ ao đầu hè hai sãi chân người lớn…Nội đứng dậy, đi vào nhà…lặng …đến …thắt lòng…
Mẹ cuống cuồng quay trở lại vừa gào lên vì sợ con mình bé dại vì sợ mình vừa để rơi trái tim khi để đứa cháu đích tôn của Nội ở mép bờ ao…
Đến bây giờ Mẹ vẫn thật nghèo, nhưng nhắc lại chuyện cũ mẹ luôn rơm rớm nươc mắt bảo mình thật giàu có…
Lạ thay, bây giờ nước mắt lại chảy…
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

DỰ CẢM

Có một lần Anh hỏi: Em hiểu và biết gì về Anh? Em cười và ríu rít kể, Anh bảo: Em nghe ai nói à?...Em lắc đầu: Không, chỉ là dự cảm...

Anh nhẹ nhàng nói: Dự cảm không phải lúc nào cũng đúng...Em giật mình: Vậy em sai...Không, lần này em không sai...mà em này, dự cảm là gì nhỉ?

Em cười, lắc đầu: Không là gì cả, dự cảm là dự cảm thôi

Anh cười: Ừ, dự cảm là dự cảm...Cứ biết thế!

Nhưng em biết anh không tin những gì em hiểu và biết về Anh là do dự cảm của chính mình...Ai mà lại tin những điều vô hình, không nhìn thấy và nắm bắt được anh nhỉ?

Rồi Em đi xa...Có một lần gọi cho Anh, em bảo: Muốn nghe Anh kể chuyện...Ngập ngừng anh kể cho Em nghe về những điều đã có, đang còn và sẽ mất...Em nghe mà thấy mắt mình loáng nước...Bất chợt Anh dừng câu chuyện và hỏi: Có chuyện gì chưa kể với Anh, hôm nay em lạ lắm...Có việc gì thế?

Em bật cười, khẽ nói: Không, không có việc gì cả...Mọi việc vẫn trong tầm kiểm soát mà...em vẫn ổn !

Em biết vì sao mình khóc, đơn giản vì em trả lời được cho câu hỏi: Dự cảm là gì...Đơn giản em hiểu Dự cảm là yêu thương...

Ít lâu sau em mất...Anh không tin vào điều mà mình vừa nhìn thấy và không hiểu sao Anh lại tin vào điều em hay gọi là dự cảm khi luôn nghĩ rằng ở đâu đó trên cuộc đời này...Em vẫn bình yên...

Điều em để lại ở cuộc đời này không nhiều...nhưng có một điều trước đây anh không tin thì nay lại luôn gọi thành tên là DỰ CẢM...
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Timz

"Gia đình là mỗi ngày mong được nghe thấy tiếng nhau, mong được chăm chút và quan tâm đến nhau, mong được nhìn thấy nhau trong bữa cơm của mỗi ngày …" và không biết từ bao giờ...anh đã mơ đến những điều giản dị như thế em à.
Chặng đường phía trước vẫn còn dài... Bạn ơi... đừng bỏ cuộc!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

GIA ĐÌNH CỦA RIÊNG EM

Viết cho ngày Gia đình 28/6 ...

Bây giờ đã là thật đêm…Em cất những ngày cuối tuần vào một thời khóa biểu rất lạ…tiếp sức cho Bố trong mùa World Cup năm nay với đội bóng mà Bố yêu thích…nhưng rất tiếc, kết quả lại không như Bố mong đợi…Nhìn ánh mắt, nét mặt chưa bao giờ chữ Sad lại to lớn như thế…

Đêm …hai bố con không ngủ…lần đầu tiên Bố kể cho em về hai chữ Gia đình…

Bố bảo: Mọi người thường có nhiều khái niệm và định nghĩa khác nhau…Bố thì đơn giản lắm… mà cũng nên thế, đơn giản để cuộc sống này còn có ô xy nhóc à…Đơn giản để cảm nhận được những cảm giác ấm cúng và thân thiết của hai từ Gia đình…

Gia đình chỉ đơn giản là một ngày mong được nghe thấy tiếng nhau, mong được chăm chút và quan tâm đến nhau, mong được nhìn thấy nhau trong bữa cơm của một ngày. Khái niệm gia đình với Bố đầy cảm xúc.

Lần đầu tiên trong năm nay, em và Bố cùng nhau xem lại những đoạn phim về những ngày em còn bé, phim đã cũ rồi, đôi khi có những đoạn không còn rõ nữa hoặc phải chạy qua nhưng kỷ niệm là vô giá…những giá trị gia đình Bố gìn giữ bấy lâu…

Bây giờ thì Bố đã đi nằm và em viết những cảm xúc khi đêm đã bước sang ngày mới cho hai từ Gia đình của riêng mình…

Em thường kể với Anh về thói quen sắp xếp cho mình một chương trình nhất định trong một ngày, một tuần, một tháng…Không biết từ khi nào em lại sở hữu một thói quen máy móc như thế…Bởi cuộc sống, không phải điều gì ta cũng sắp xếp, biết trước để lên lịch cho chính cuộc sống của mình…Vậy mà em lại như thế và hình như phải làm như thế thì em sẽ tự tin hơn…Tự tin là mọi việc có liên quan đến mình, em vẫn có thể kiểm soát và nếu như em không thể kiểm soát thì như anh đã biết, em luôn có 03 quyền trợ giúp: Nhờ Bố để loại đi những kết quả sai nhất, hỏi Mẹ để chọn một kết quả đúng nhất và hỏi một người thân nhất để nghe những phân tích hai chiều…

Nhưng đấy vẫn là những điều nằm trong dự định và tự mình, em muốn hạn chế đến mức có thể việc sử dụng những quyền trợ giúp như thế này…

Cho đến ngày em gặp được Anh…

Và Em không hiểu tại sao mình lại dừng cảm xúc của mình ở một nơi không quen, chưa quen lâu như thế…Em luôn có thói quen viết những cảm xúc một ngày của mình vào một nơi nào đó trong cuộc sống mạng nhện này nhưng chưa bao giờ em nghĩ sẽ có một ngày em chia sẻ cảm xúc của mình cho một người khác ngoài gia đình của mình…

Những cảm xúc của anh thật lạ, nó gần gũi và thân thiết với chính người đọc, có vẻ một chút bất cần nhưng ẩn chứa là sự mong đợi, là những nỗi niềm chìm sâu trong từng con chữ, là sự mềm yếu ẩn chứa bên trong vỏ bọc mạnh mẽ ở bên ngoài, là sự tiếc nuối về một điều gì ở quá khứ không thể nguôi ngoai…

Chưa bao giờ em dành những khoảng lặng không có trong thời khóa biểu của mình để đọc những cảm xúc bất chợt một ngày em tìm thấy, em góp nhặt và tỉ mỉ đọc mỗi ngày…

Để rồi có những lúc giật mình, tự hỏi: Đọc để làm gì khi những điều ấy đâu có thật với riêng em…Có lúc em đã nghĩ như thế, có lúc đã xếp chúng sang một bên …vậy mà không hiểu chúng có một ảnh hưởng gì rất lạ và bây giờ bắt đầu một ngày cũng như kết thúc một ngày…mỗi ngày, em vẫn chăm chỉ đọc, dù đã có thể thuộc nằm lòng từng con chữ nhưng vẫn đọc, và mỗi ngày đọc chúng, lại hiểu thêm về một điều gì đấy…ở những con chữ này…

Em vẫn bảo: Em thích làm những điều mình thích (vì có thích thì em mới làm anh nhỉ) mà không cần biết người khác có thích hay không? Những khi em luyên thuyên về cái Status của mình(em vẫn hay gọi là thế- vì em thích), anh vẫn cười và bảo: Ừ anh biết…

Nhưng trong những điều anh biết, có bao giờ anh nghĩ status này chỉ để dành cho riêng một người hay không? Cuộc sống vốn chật hẹp này mấy ai ngoài một người có thể tự do cười và gật đầu với những điều mà em thích…những mảng màu sáng khắc họa những niềm vui cỏn con còn sót lại của một ngày…

Có gọi là cỏn cỏn không nhỉ, khi em thích cho riêng mình một gia đình mà ở đó buổi sáng em sẽ là người chuẩn bị cho anh bước vào một ngày làm việc bận rộn…cài lại chiếc cúc áo cuối cùng , thắt lại chiếc caravat chưa được chỉnh chu cho lắm, trao tay chiếc cặp cho anh khi ra đến xe để nghe ấm áp khi anh ôm khẽ và thì thầm: anh đi làm nhé…Một ngày mới thật an lành và hạnh phúc khi đến nơi làm việc, mở chiếc cặp ra anh sẽ nhận được status của một ngày của em: Luôn luôn ở cạnh…

Em thích mình bắt đầu một ngày cho gia đình của mình như thế…Em thích mình sẽ chăm sóc cho gia đình của mình như thế…

Cũng không quá khó khăn và không thể không thực hiện được phải không Anh…

Buổi trưa…cũng không quá máy móc khi bắt buộc chúng mình phải luôn ở cạnh…Những công việc chưa kịp hoàn thành, những giờ giấc không trùng lắp với nhau sẽ tạo cho em và anh những bận rộn trong những buổi trưa như thế này…chỉ cần chúng mình đều nhớ: Luôn luôn ở cạnh…Thì sẽ là như thế…đúng không…!

Buổi chiều…em sẽ về sớm hơn một chút…sẽ bận rộn với việc chuẩn bị bữa tối cho cả nhà nhưng vẫn sẽ lắng nghe những chia sẻ rất trẻ con của anh về những phiền hà nào đấy của một ngày anh nhỉ….Buổi tối thảnh thơi  sau những bận rộn còn sót lại…Em muốn sẽ được dựa vào lòng anh nghe bài hát mà em yêu thích…bình yên …và bình yên…em yêu cảm giác này thật nhiều…và hình như giấc ngủ sẽ đến nhẹ nhàng hơn anh nhỉ…

Rồi em sẽ chợt tỉnh giấc vào giờ khắc theo thời khóa biểu của mình…phòng làm việc vẫn sáng đèn…Anh vẫn đang chăm chỉ với những ý tưởng của riêng mình…Một cốc sữa nóng và một vòng tay để cảm nhận được sự ấm áp của Anh chạm vào mình…để anh hiểu, lúc nào Em cũng luôn luôn ở cạnh…

Và em hiểu Gia đình có nghĩa là luôn luôn ở cạnh…trong trái tim và suy nghĩ của mỗi thành viên, trong em và trong Anh…

Sự ấm áp của hai tiếng Gia đình làm em nghĩ mình thật giàu có…giàu có trong tình yêu với anh bởi em biết sẽ không có ai có thể giống như em khi em đã, đang và sẽ yêu Anh theo cách của riêng mình…Bởi em là người đầu tiên giữ cho anh thông điệp về gia đình khi bắt đầu một ngày mới và giữ cho gia đình những ấm áp của tình yêu…trong một gia đình…Em không sợ những thử thách, em không sợ những đan xen…em thấy mình dửng dưng và đôi chút còn dư thừa thách thức…Em không chủ quan nhưng em sẽ gìn giữ bằng sự yêu thương của mình để anh khéo léo hiểu rằng dù khó khăn và thách thức bao nhiêu thì em – gia đình – cũng luôn luôn ở cạnh…

Em không hiểu còn ý nghĩa to lớn nào hơn về gia đình mà em chưa được sẻ chia và cảm nhận nhưng em hiểu ý nghĩa mà Bố đã nói với em sáng nay: Gia đình là mỗi ngày mong được nghe thấy tiếng nhau, mong được chăm chút và quan tâm đến nhau, mong được nhìn thấy nhau trong bữa cơm của mỗi ngày …Em chỉ thay từ một bằng từ mỗi…vì em muốn gia đình tồn tại vĩnh viễn trong mỗi ngày của cuộc sống chứ không thể là một ngày…

Gia đình không chỉ có nghĩa là một cộng đồng người sống chung và gắn bó với nhau bởi các mối quan hệ tình cảm, quan hệ hôn nhân, quan hệ huyết thống, quan hệ nuôi dưỡng hoặc quan hệ giáo dục nghe lý thuyết đến sáo rỗng quá phải không anh, nhưng đó là định nghĩa hay khái niệm hoàn chỉnh nhất cho đến bây giờ…Đó là lý thuyết, còn với em…Gia đình chỉ đơn giản và rất nhiều ô xy đó là nơi ta luôn nghĩ đến khi bước ra khỏi sự ấm cúng của nó và luôn mong ngóng được sớm trở về trong một khoảng thời gian ngắn nhất…Gia đình là hạnh phúc, là tình yêu  và luôn luôn ở cạnh…trong Em và trong anh…
...
(Đem về từ Blog riêng...cho cảm xúc từ ngày Gia đình)
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Timz

Mặt trời lên bắt đầu một ngày mới, một nụ cười sẽ bắt đầu những niềm vui ^_^
Chặng đường phía trước vẫn còn dài... Bạn ơi... đừng bỏ cuộc!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

Blog cho ngày hôm nay: Tôi sẽ kể bạn nghe chuyện Tôi và Bố cùng uống trà...

...

Cũng không biết từ khi nào tôi sở hữu một thói quen kỳ lạ (như Mẹ tôi hay nhắc khéo): cà phê không đường...Chỉ biết, uống cà phê không đường có vị rất lạ...rất cà phê và ngay từ khi biết thích cái cảm giác đăng đắng ấy tôi đã quyết định không bỏ thêm vào ly cà phê của mình một tẹo đường nào cả...Tôi không phải là người hoàn hảo thậm chí còn rất nhiều những điều phải cần được chỉnh sửa và cũng ít đôi lần hấp tấp để rồi quyết định sai một hay vài việc gì đấy...nhưng tôi rất không thích sự pha trộn...tôi thích sự nguyên bản dù biết rằng để tạo ra một tên gọi hay một sản phẩm gì đấy có rất nhiều yếu tố khác tạo thành ...nhưng với tôi sau khi đã thành rồi...không thích thêm hoặc pha gì khác nữa... Bố tôi hay bảo: Tôi cố chấp...Mọi người vẫn uống cà phê có đường đấy, sao tôi lại không thể thử một lần để biết dư vị của nó thế nào...biết đâu tôi có thể hòa nhập cùng với sở thích của hàng triệu triệu người trên thế giới này sao...tôi cười: nếu thế thì sao gọi là tôi nữa...tôi sẽ lẫn với bao người mất thôi...Tôi có lẫn với rất nhiều người nhưng với bố tôi phải hiện diện những nét rất riêng của mình chứ, để bố còn nhận ra và đôi khi phải thốt lên rằng: Tôi có một cô con gái biết uống cà phê...không đường...

Bố giơ hai tay đầu hàng sau khi kêu to: Không còn biết điều gì sẽ xảy ra nữa...

Tôi là thế...nhưng Bố tôi yêu tôi nhất và tôi cũng thế...yêu nhất là Bố tôi...!

Nhưng, tôi vẫn cứ đinh ninh như cột rằng điều tôi viết ra là vô cùng chính xác...vâng, tất nhiên là chính xác chứ...chính xác đến độ tuyệt đối đấy chứ dù thế giớ bây giờ chỉ biết đến thuyết tương đối mà thôi nhưng với tình yêu mà tôi dành cho Bố và Bố dành cho tôi ...luôn luôn là tuyệt đối...

Tuyệt đối như buổi sáng tôi lách cách pha cho mình tách cà phê theo đúng con số và hương vị  mà mình yêu thích...Tôi uống cà phê số 7. Trong khi chờ cà phê rơi từng giọt chậm rãi và hít hà cái hương vị quyến rũ ấm áp và nồng nàn của nó, tôi vừa ăn sáng, vừa checkmail vừa huyên thuyên với Bố một topic mà mình yêu thích, những câu chuyện không đầu không cuối mà tôi góp nhặt, vừa gài cho Bố một cái bẫy gì đấy để nếu tôi bị Bố phát hiện hoặc Bố không gỡ được thì ai sẽ là người nấu ăn hoặc đãi người còn lại một bữa ra trò còn menu và nơi đến sẽ do người thắng quyết định...mà thường tôi là người thắng cuộc (hoặc giả Bố tôi cho là như thế...) Còn Bố tôi khi ấy cũng vừa ăn sáng, vừa nghe tôi huyên thuyên...vừa sắp xếp lại tài liệu, xem lịch công tác, lịch làm việc vừa bình luận những huyên thuyên của tôi...thi thoảng lại trễ kính xuống nhìn tôi rất lạ...có những khoảnh khắc cả hai bố con tôi đều ngừng việc ăn, ngừng việc riêng và cùng nhìn nhau...rồi cùng cường toe toét...Không khí buổi sáng của Bố con tôi thật là bận rộn và đầy huyên náo...

Rồi chúng tôi , Bố thì nhâm nhi tách trà...do Bố tôi tự pha theo khẩu vị riêng của mình...vừa điểm xong mấy cái tin trên báo...tôi thì nhấp nháp tách cà phê mà tôi hay gọi bằng cái tên"Khởi động"...rồi mỗi người vào công việc riêng của mình...để rồi buổi trưa sẽ cùng ăn trưa...nếu có thể...

Và tôi cho đó là cách mà tôi thể hiện một phần nào đấy tình yêu...sự quan tâm với Bố của mình...

Cho đến một ngày tôi nghe một người rất lạ kể cho tôi nghe về việc cùng Bố uống trà...về việc chia sẻ những sở thích tưởng chừng rất khó gặp nhau vậy mà lại rất hòa hợp giữa hai thế hệ...Và tôi nghĩ chỉ có thể giải thích cho sự hòa hợp bởi một lý do duy nhất: Đó là tình yêu...

Và tôi thấy hình như tôi đã sai một điều gì đấy...hay là do tôi nghĩ thế vì tôi cũng và đã, đang và sẽ rất rất yêu Bố mình...nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ chia sẻ hoặc hòa hợp với những sở thích của Bố hay ít nhất một sở thích...tôi luôn nêu cao tiêu chí của mình: Thích làm những điều mình thích có độ bảo thủ đến cực đoan...Để mỗi ngày Bố vẫn trà và tôi vẫn cà phê số 7...Tôi biết rất rõ mình thích loại cà phê nào và tôi pha thế nào mới đúng ý tôi nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ Bố sẽ thích loại trà nào...

Khi nghĩ đến điều này, tôi thấy mình như bỏ đi đấy chứ, ích kỷ đến độ không còn thuốc chữa...

Và rồi tôi dành hẳn một buổi chiều để cùng Bố chăm sóc những giò phong lan của tôi vừa khơi gợi để Bố kể cho tôi về trà đạo...về thú uống trà của các miền...về sở thích của Bố khi uống trà...loại trà Bố thích...và tôi vào lại Blog của mình vô tình tôi đọc lại bài viết hôm tôi cùng Bố thức để xem Quỳnh hương nở (Thật ra tôi có thức được đâu) , tôi có chuẩn bị cho Bố ấm chè sen theo đề nghị của Bố (Trà sen Tây Hồ đấy)...Tự an ủi mình, tôi cũng không phải là người vô tâm lắm...

Và thế là hôm sau tôi đã rời văn phòng sớm hơn dự định ...lang thang vào hiệu sách tìm mua bằng được quyển sách viết về Thú uống trà ...rồi Trà Đạo...và theo hướng dẫn...tôi về Bát Tràng mua bộ ấm chén để uống trà...Hóa ra để chuẩn bị cho buổi uống trà của hai Bố con cũng thật nhiều công phu từ nước để đun rồi cách pha, cách chiết, cách rót, cách uống đến loại chè, loại ấm rồi đến không gia...rồi đến câu chuyện... Nhưng tôi thấy vui vì tôi biết Bố sẽ bất ngờ và ngạc nhiên khi tôi chia sẻ với Bố nếp quen mà Bố vẫn lặng lẽ một mình mà nhà tôi có nhiều người lắm đâu...

Chuẩn bị xong, tôi viết lên bảng tin ở phòng ăn vào chiều hôm đấy dòng chữ: Bố ơi, sáng mai Bố và con cùng uống trà Bố nhé...!

Ăn tối, Bố chưa phát hiện ra dòng chữ ấy...tôi thấy mình hồi hộp lạ...vì đây là quy ước của gia đình tôi mà...

Khi tôi chuẩn bị bước vào thời khóa biểu của riêng mình...Bố gõ cửa chỉ một câu hỏi duy nhất: Thật thế à con gái...

Tôi chỉ có thể vâng đối với đồng chí Bố của mình...

Sáng tôi dậy sớm, làm tất cả mọi thứ như sách đã dạy và như Bố tôi đã kể (vì sách dạy là cái chung còn Bố tôi là riêng mà)...Bố vẫn làm những công việc như thường ngày trong khi chờ tôi thực hiện những động tác pha trà(còn hơi luống cuống...chưa quen mà...)Bỗng nhiên...Bố ngừng lại và cặp kính hơi trễ xuống khẽ nói: Trông con gái pha trà...giống mẹ lắm...nhất là ở tư thế nghiêng nghiêng thế này...giống lắm...

Tôi khỏa lấp nỗi nhớ của Bố bằng câu nói thường trực: Bố ơi, ý thơ thế nào ạ...Bố bật cười : Này, chỉ được cái trêu Bố...

lần đàu tiên hai Bố con tôi cùng uống trà...thời gian trôi qua rất nhanh khi Bố tôi kể về những chuyện đã rất lâu rồi Bố không nhắc đến...Tôi nghe Bố nói và hiểu rằng, không phải thói quen nào cũng tốt...có những thói quen nên cần phải thay đổi để một ai đấy hiểu được sự yêu thương mà ta dành cho người ấy...Để có thể xem là điểm tựa...sự chia sẻ đúng lúc sẽ là cần thiết biết bao...Bố không nói ...nhưng qua ánh mắt, nụ cười và những ngón tay hơi run run khi tôi chiết trà ra tách...Tôi hiểu Bố cảm nhận được thành ý của tôi..Tôi hiểu được đây mới là cách nguyên bản nhất khi tôi bảo: Tôi yêu Bố tôi nhất...

Sau mỗi tách trà...dù thật nhỏ thôi...nhưng cảm giác ngọt ngào đọng lại...thật lâu khác với cảm nhận cà phê mà hàng ngày tôi vẫn có...

Lần đầu tiên Bố đề nghị chở tôi đến văn phòng...để trưa cùng tôi dùng cơm mà không cần phải giải một câu đó hoặc đổ xúc xắc như mọi ngày...

và cũng lần đầu tiên...buổi tối hôm ấy ...buổi tối đầu tháng bảy...hai bố con tôi cùng uống trà để chờ Tháng bảy về (hì...chờ tháng bảy chỉ có mình tôi thôi...phải nói lại cho rõ như thế) đến gần 2g sáng...Khi Bố kết thúc câu chuyện về thời thơ ấu của Bố và tôi...Một câu nói mà có thể không bao giờ tôi quên được khi bố bảo: Bố sẽ không bao giờ có được một lần uống trà cùng ông...Một mơ ước giản đơn mà không bao giờ có thể thực hiện...Tôi thấy xót lòng ...thương bố như chưa bao giờ có thể thương hơn thế...

Tôi nắm chặt tay Bố: Trong tâm của mình, ông luôn ở trong Bố và con...ông sẽ vui khi Bố và con cùng chia sẻ những tách trà như thế...

Bố khẽ cốc tôi: Thôi ngủ đi con gái ạ...Mai là Tháng bảy rồi...sẽ nhiều việc đấy...

Vâng...2g rồi phải không Bố...Tháng bảy đã về qua...Tôi thì thầm trước khi kéo tấm chăn qua đầu mình: Chào mừng Tháng bảy đã trở về nguyên đai nguyên kiện...đúng hẹn...

Lần đầu tiên uống trà mà tôi lại ngủ say như thế vào trưa hôm sau và những ngày sau đó...Uống trà không làm người ta mất ngủ...Bố tôi bảo: Uống trà phải có cái tâm và thật sự thích thì mới thấy cái độc đáo của trà đạo...

Tôi ráp nối lại thành một câu hoàn chỉnh như thế này: Uống trà phải có cái tâm thì sẽ rất dễ ngủ...Lần này thì tôi không sai đâu vì tôi đã ngủ một giấc thật say và thật ngon sau khi uống trà đấy...

Có thể bạn sẽ cười tôi và cho rằng chuyện phiếm...nhưng Bố tôi sẽ rất đồng tình đấy khi đọc bài viết này...vì sao bạn biết không...Vì Bố tôi yêu tôi nhất...
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 27 trang (266 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [22] [23] [24] [25] [26] [27] ›Trang sau »Trang cuối