Trang trong tổng số 27 trang (266 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [12] [13] [14] [15] [16] [17] [18] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

gái có chồng

Blog cho ngày hôm nay: Cuộc sống

Sáng nay mở mắt ra, nhìn lên trần nhà thấy trên trần là hình ảnh của một con mèo lười đang nằm cuộn tròn trong chăn, giương hai con mắt nhìn chằm chằm vào mình...Hoá ra là mình đấy...ngồi bật dậy, đồng hồ chỉ 7g...sáng thật rồi. Chà! Còn cảm nhận được hình ảnh phản chiếu của mình qua gương, cảm nhận được thời gian đang trôi qua chầm chậm, cảm nhận được ngày hôm nay phải làm điều gì, việc gì...Khác với những ngày trước đó, ko cảm nhận được gì cả...Có lẽ...người ta đang gọi cái mà mình đang cảm nhận bằng một cái tên mỹ miều là: Cuộc sống...

Cách mở đầu cho câu chuyện viết cho Blog của ngày hôm nay, có vẻ ổn...Ừ, có lẽ thế...

Cuộc sống, hình như tôi đã viết ở đâu đó trên những topic mà mình đã mở: Là do ai đấy đã tạo ra cho mình...và bắt đầu chính thức vận hành kể từ ngày mình mở mắt ra khóc oa oa những tiếng đầu tiên...Không hiểu sao khi ấy, mình khóc mà mọi người lại cười nhỉ? Khi ấy...không hiểu, lớn lên một chút...cũng ko hiểu...lớn thêm một chút nữa...hơi hiểu hiểu...còn bây giờ, lại hoàn toàn ko hiểu gì cả...Vậy mà đôi lúc, lại tự mình triết lý cho cái sự chưa hiểu đến đầu đến đũa ngọn nguồn của sự khóc và sự cười...Thế mới biết...và như thế...mới là cuộc sống...

Lại vẫn là thời khoá biểu quen thuộc chỉ khác bây giờ tiền đã chuyển vào tài khoản và mọi chi phí sẽ sử dụng bằng thẻ, chỉ một vài thao tác nhỏ...là sẽ được những gì mình muốn...Khác với khi xưa, tiền được đặt vào một chỗ quen thuộc, và khi mình cầm lấy để bỏ vào ví, hình như vẫn còn ấm áp lắm bàn tay của gia đình...Còn bây giờ..tiền chỉ đơn giản là tiền...Đó phải chăng là cuộc sống?

Khi tôi 18 tuổi, đã trở thành người lớn...cuộc sống mới bắt đầu...Tôi cho mình cái quyền có những suy nghĩ mang tính đột phá và đôi khi hình như hơi liều lĩnh, một chút ngạo mạn và quá tự tin tin của tuổi mới lớn...để rồi khi chạm phải những vấp váp đầu đời lại bật khóc và quay về nơi xuất phát để làm một điều hết sức trẻ con: Mong tìm một chỗ dựa mà ở đấy tôi cảm thấy thật bình yên, những đôi cánh đủ lớn, đủ mạnh, sẽ cùng tôi vượt qua phong ba, bão táp...mà qua những chuyến đi, những cuộc hành trình ấy, tôi hình như đã được cảm nhận và hiểu ra rằng: Những vấp váp ấy chỉ là những thử thách, vượt qua thử thách có nghĩa là tôi đã trưởng thành thêm một bước và bên cạnh tôi, không bao giờ lẻ loi, đơn độc...tôi luôn có một nơi bình yên, đầy ắp những yêu thương...để quay về...Khi ấy, tôi tin...và tôi hiểu...đấy chính là cuộc sống, tôi muốn mãi mãi sẽ được gắn bó với điều mà tạo hoá đã ban cho mình...

Khi dìu dắt tôi nối nghiệp gia đình, điều đầu tiên Bố bảo: Bố là một người rất giàu có...gia đình chúng ta là như thế...Chúng ta có thể điều khiển và nắm giữ những gì mà chúng ta muốn có...Con có tin không? Khi ấy, trong mắt tôi, Bố đúng nghĩa với câu hát: Bố là tất cả...tôi gật đầu với đôi mắt ngời sáng và niềm tin lớn lao: Con tin!

Bố cười lớn và bảo: Trong kinh doanh, là người quản lý...con ko nên đặt niềm tin vào những gì mà mình chưa kiểm chứng, chưa nắm chắc và chặt ở trong tay...Con có thể nghe bất cứ mọi điều mà người khác nói, nhưng ko thể tin tất cả...Cái quan trọng là làm sao chắt lọc được trong số những điều ko thể tin tất cả ấy...điều đáng tin...nằm ở đâu và phải chọn cơ hội để nắm bắt lấy vì...nó chỉ đáng tin ở một thời điểm nhất định...Khi thời khắc qua rồi...có lẽ nó sẽ ko còn đáng tin nữa...Ta bất ngờ..hoang mang khi ngồi vào vị trí CEO mà gia đình đã sắp đặt...
Một vị trí mà mọi người kỳ vọng vào một đứa con trai ...mà nay, tôi lại là người tiếp nhận..
Và tôi hiểu, sự kỳ vọng ấy đã được hình thành từ khi tôi mới sinh ra, khi tôi lớn lên, những kiến thức, những phương pháp học, sự rèn luyện và độc lập trong suy nghĩ...có quá khắc nghiệt quá đối với tôi không? Khi ấy Bố chỉ bảo: Khi nào con lớn, con sẽ hiểu...và khi tôi hiểu: Đấy là trách nhiệm và trọng trách...và tôi cho đấy cũng là một hình thái của cuộc sống của mình.

Người lớn, luôn có những lý do để giải thích cho những người xung quanh mình, tại sao lại phải làm như thế, tại sao cần phải làm như thế, và tại sao không nên làm như thế...Khi ko thể giải thích được thấu đáo, người lớn sẽ yêu cầu những người xung quanh cảm thông và chia sẻ với một đề nghị thật quen thuộc: hãy đặt vào vị trí của tôi, hãy làm như thế...rồi sẽ hiểu...Có đôi lúc tôi tin như một định luật, và cảm thông sâu sắc...và cũng khi ấy, tôi thuyết giải với chính mình: Cuộc sống là như thế...

Cuộc sống là như thế!

Cảm ơn cuộc sống này đã cho ta tất cả ...tất cả những gì mà ko phải bất cứ một con người bình thường nào cũng có thể mơ ước được...một cuộc sống vật chất ko phải suy nghĩ đến ngày mai vấn đề cơm áo, gạo tiền...Một cuộc sống gia đình hoàn hảo đến mức biến tôi trở thành một con người cao ngạo, một tình yêu có lẽ chỉ có trong cổ tích...Một cuộc sống gia đình mà ở đấy tôi như là một cô công chúa nhỏ...đầy ắp tình yêu thương ...một cuộc sống gia đình như tôi vẫn thường viết trong blog của mình - câu chuyện về ba ngọn nến lung linh,...lung linh...Phút chốc ...mất đi...
Những ngày qua, tôi đi tìm câu trả lời cho chính mình...và nhận thấy mình không có lỗi...thật sự đất Blog à!Tôi không có lỗi gì cả...tôi viết ra điều này vì tôi ko biết chia sẻ với ai...Viết vào nhật ký gia đình ư, hay tôi viết trong Blog của gia đình...ko có tác dụng gì cả vì 10 năm , 20 năm hay nhiều lần hơn thế nữa...ai kia trong gia đình chúng tôi có ghé vào và đọc thì cũng sẽ như mọi người vẫn thường nói...lỗi vẫn là ở cuộc sống và lại thêm một lời khuyên: hãy đặt chính mình vào hoàn cảnh ấy...Thật sự những ngày qua, tôi nghe quá nhiều và thật sự thấy chán với những cụm từ này....
Nếu tôi có lổi...phải chăng đấy chính là tôi đã cố gắng để xứng đáng là thành viên trong gia đình mà tôi yêu quý, cố gắng phấn đấu, cố gắng học tập và làm việc...Có gắng điều khiển những cảm xúc của mình theo những gì mà Bố và Mẹ mong muốn...Bởi như mọi người nói: Tôi là niềm tin, là tình yêu lớn nhất của ít nhất là hai người trong đại gia đình lớn của tôi...Những cảm xúc riêng tư, bất chợt đến , bất chợt đi, những mong ước khác với suy nghĩ của mọi người...tôi có một ngày 120phut thời gian dành cho Blog, trút cả vào những ngày sẽ xa của riêng mình trên thi viện này...khi mà tôi gọi đấy là khoảng bình yên, thư giản của riêng tôi...
Tôi có lỗi...phải chăng đó là sự cao ngạo, tự cao không phải với mọi người mà với chính mình vì cái thành trì vững chắc của gia đình tôi...Không ai có thể phá vỡ được...Tôi cao ngạo vì mẹ tôi là một người phụ nữ giỏi giang, dịu dàng, nhân hậu, xinh đẹp, có đầy đủ những tư chất mà bà ngoại tôi vẫn thường bảo những cô gái Hà Thành ngày nay đã mai một đi hoặc đơn giản hoá đi nhiều...Tôi cao ngạo vì Bố tôi là một người Bố lý tưởng, một tấm gương mà tôi soi vào để qua đó, tôi thấp thoáng mong hiện ra người đàn ông của chính mình trong hình tượng của Bố...Tôi cao ngạo vì ko ai có thể bước qua cánh cổng hạnh phúc của gia đình tôi...Phải chăng sự cao ngạo trên...là một cái lỗi...

Đọc lại những entry mà tôi đã viết về những tháng ngày êm ả và hạnh phúc của gia đình mình...bất giác nước mắt lại rơi...giật mình khi vẫn còn có thể khóc được...khác với những ngày qua...nhìn khái niệm cuộc sống bằng đôi mắt ráo hoảnh và cười thầm: Cuộc sống...suy nghĩ làm gì...đơn giản chỉ là mình đang đánh cuộc với sự sống...mà đánh cuộc sẽ có thắng và thua...Nó là canh bạc của cuộc đời nên thắng thua cũng là lẽ thường tình ...Không ai giàu có từ những canh bạc cả...chỉ là nhất thời...Đơn giản như thế...mà mấy ngày qua...càng ngẫm nghĩ...càng đau...!

Bố bảo: Tôi đã trưởng thành và đủ lớn...Có những điều tôi phải đối diện và làm chủ...Tôi phải vượt qua, đây cũng là thử thách...Thử thách quyết định trước khi tôi nắm giữ toàn bộ 55% cổ phần của công ty , đóng vai trò quyết định ...Thử thách gì mà khắc nghiệt vậy Bố...Tôi phải trả một cái giá bằng chính những cảm xúc yêu thương mà tôi đã có được, bằng những xúc cảm chân thành tận con tim biết đau những nỗi đau của những người ko may mắn như mình...Bây giờ hoá ra tôi lại là người bất hạnh nhất...Khi sống một cuộc đời mới mà ko còn những cảm xúc yêu thương thật sự của riêng mình....
Tôi sẽ vượt qua và tôi biết từ hôm nay sẽ ko có điều gì cản ngăn tôi được nữa...Tôi đã đi vào tâm bão và chỉ dành riêng một góc nhỏ trên thi viện này mà nơi ấy những người thân của tôi ko tìm ra được cảm xúc thật của mình tôi đã gửi gắm nơi đây...Tôi đã quyết định cuộc sống cho mình vào lúc mở mắt nhìn thấy con mèo lười đang cuộc mình trong ch8an trên tấm gương trên trần nhà lúc sáng...Sống trong tâm bão...không phải lúc nào cũng nguy hiểm...nhất là khi ta chủ động và điều khiển cơn bão ấy đi theo đúng quỹ đạo của mình.....Cuộc sống, buổi sáng hôm nay đã thì thầm như thế với tôi...
22 tuổi- lần đầu tiên tôi phải dự định những gì sẽ phải xảy ra trong tương lai cho chính mình- khi mà tương lai của tôi bây giờ do tôi nắm giữ với một khái niệm đúng nghĩa...
Buổi chiều lại sắp tàn...một ngày lại dần qua...cuộc sống là như thế...Ko thể thay đổi được...Đáng lẽ tôi phải hiểu điều này sớm hơn để ko phải rơi vào những cảm xúc như thế này...
Nhiều dự định trong những ngày xuân cần phải gác lại....Tôi tiếp nhận vị trí của mình sớm hơn dự định ...Có lẽ như thế sẽ tốt hơn cho tôi...nhất là trong khoảng thời gian này...
Tôi ko có sự lựa chọn nên ko thể chấp nhận hay ko chấp nhận ...Cảm xúc này tôi đã để rơi hay để quên trên chuyến bay về với Hà Nội rồi...Không biết có ai nhặt được ko nữa...mà có lẽ nhặt được, cũng ko biết ai để gửi trả...và sáng ngày hôm sau hay nhiều hôm nữa mọi người sẽ đọc được bản tin nho nhỏ trên một tờ báo thủ đô...đại loại: Chúng tôi có nhặt được...nếu sau 30 ngày ko ai đến nhận...sẽ sung vào công quỹ...mọi thắc mắc khiếu nại sẽ ko giải quyết...Thế đấy.....

Thời gian sẽ xoá nhoà tất cả...hay thời gian sẽ làm cho người ta chai sạn hơn...Có lẽ cả hai đều đúng...và Tôi tin...Ko biết sự tin ở đây có quá vội vàng và xác suất thắng hình như chỉ là 22,9999% thì phải....Mà như thế lại rơi vào tình trạng ko kiểm soát rồi...trong khi bão đang dịch chuyển vào đất liền...
Dự báo thời tiết...ngày mai Hà Nội ấm...
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

and blogs today: three tears of angels

Có một ngày tôi viết entry về Cổ tích về Mẹ...Có một ngày trong entry của tôi có sự xuất hiện của Thiên sứ...Thiên sứ dừng lại ở đoạn kết: Chính là Tình yêu của Mẹ...Và bây giờ tôi viết tiếp về cảm xúc mà Thiên sứ cảm nhận được trong thế giới cổ tích giữa đời thường...Chuyện cổ tích như vẫn thường được biết đến với cụm từ: Ngày xửa...ngày xưa...xưa lắm rồi...hình như in the spring before ...
...listen with me ... you my own
....
Thời gian thấm thoắt thoi đưa...bây giờ thiên sứ đã trưởng thành . Nhớ lại những ngày đầu đặt chân đến hành tinh trái đất để thực hiện vai trò của một thiên sứ...Thiên sứ cảm nhận ngày ấy thật vui, vui vì đã đem những ấm áp đến cho hành tinh bé nhỏ này và điều lớn lao hơn, cũng tại nơi đây Thiên sứ hiểu và cảm nhận được một tình yêu lớn, không điều kiện từ một người mà Thượng Đế đã gửi gắm dành cho Thiên sứ, tình yêu ấy đã xóa tan đi kỷ băng hà ở hành tinh trái đất, để từ đó chỉ ngập tràn những yêu thương...

Có vô số những món quà được gửi cho Thiên sứ để đem đến hành tinh trái đất...có một món quà đặc biệt được Thượng đế trao cho riêng Thiên sứ...dành riêng cho Thiên sứ khi thực hiện trọng trách của mình...Trước khi chia tay Thiên sứ, bằng tất cả tình yêu dành cho Thiên thần của mình, Thượng đế đã dặn: ta trao cho con 03 giọt nước mắt...đây là món quà đặc biệt mà ta dành cho con, mỗi giọt nước mắt rơi...sẽ giúp cho con hiểu thật sâu sắc về mình...khi 03 giọt nước mắt đã rơi...khi ấy con đã hoàn thành xong vai trò Thiên sứ. Ấy là lúc con sẽ trở về với ta...Con hãy nhớ và trân trọng món quà này nhé!
Đã bao mùa xuân trôi qua...bao nhiêu lần Trái đất được khoác lên người chiếc áo mới...bao nhiêu lần tiếng cười trong trẻo và vui tươi của Thiên sứ đã đem đến niềm vui cho trái đất bé nhỏ này...
Rồi...một ngày Thiên sứ chợt nhận thấy mình đã lớn lên...chợt nhận thấy ngoài một tình yêu lớn lao của Mẹ ...có một sự ấm áp lạ thường mà cảm xúc ấy, trước khi đến với hành tinh này, Thiên sứ ko nghe Thượng đế nói, Thiên sứ cũng chưa được Mẹ chỉ bảo...Nó nhẹ nhàng và dịu dàng đến độ Thiên sứ cảm thấy mong manh, khó mà nắm bắt, thoắt ẩn, thoắt hiện...Thiên sứ muốn hỏi Thượng đế để gọi tên chính xác cảm xúc mà mình đang có nhưng Thượng đế ở xa quá ...Thiên sứ hỏi mẹ...mẹ nhìn Thiên sứ...mĩm cười...Con yêu! Có một ngày con sẽ hiểu và gọi được thành tên cảm xúc mà con đang dần cảm nhận được....
Một ngày ...là bao giờ...thiên sứ lo lắng...Mẹ vẫn mĩm cười...

Và...

Một ngày sau bao chờ đợi ấy cũng đã đến...

Thiên sứ hiểu cái cảm xúc ấm áp lạ thường ấy được đến từ một người lạ...Một người thật lạ...vậy mà chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ấy, dáng hình ấy, tiếng nói ấy, nụ cười ấy...thiên sứ đã cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của mình...tiếng cười của Thiên sứ vẫn trong trẻo và vui tươi...nhưng hình như ấm áp hơn, quấn quýt hơn, lo lắng và quan tâm nhiều hơn...Tiếng cười ấy khi cất lên làm cho mọi người ở hành tinh trái đất này cảm thấy gần nhau hơn, biết quan tâm và chăm sóc đến nhau hơn....Thiên sứ thật sự ngạc nhiên khi cảm nhận được sự mong nhớ đến nao lòng nếu một ngày, một khoảng thời gian trống vắng...những thanh âm, bóng dáng quen thuộc không hoặc bất chợt ở xa những cảm nhận của mình...Nhớ và mong ngóng ...khắc khoải đến nao lòng...
Rồi một ngày cảm xúc ấy chợt đi xa...không báo trước...Thiên sứ cảm thấy ở bên trái của ngực mình, sự đau đã được gọi thành tên từ cảm xúc ấy...lo lắng và bất an...ngày ấy tiếng cười chợt vắng...Một ngày đầu thu...Thiên sứ nhìn về phía xa...mịt mờ chỉ là những con đường hun hút...ko có những thanh âm quen thuộc của riêng mình...Bất chợt nước mắt rơi ...Văng vẳng trên cao, tiếng thượng đế vang lên quen thuộc: Giọt nước mắt đầu tiên của món quà mà ta tặng con đã rơi ...điều ấy có nghĩa là con đang có được một cảm xúc thật sâu sắc. Cảm xúc ấy đang hình thành và gắn chặt với con...Từ sự suy nghĩ sâu sắc của mình, con người từ hôm nay sẽ có thêm một trạng thái tình cảm khác ngoài tình yêu lớn lao đối với người mà mình gọi là Mẹ...Tình cảm này, con hãy nhớ...ta ko tạo ra cho con...chỉ khi nào con suy nghĩ thật sâu sắc và thật sự cảm nhận là một phần ko thể thiếu của cuộc sống mình, khi ấy cảm xúc ấy sẽ được hình thành và sẽ đánh đổi bằng giọt nước mắt của Thiên sứ....Con còn hai giọt nước mắt nữa...hãy trân trọng nhé!
Thiên sứ vui mừng vì hiểu rằng giữa cuộc sống bao la này, Thiên sứ ko cô độc...và vui mừng hơn nữa là Thiên sứ đã được Thượng đế nói lên được những cảm xúc và suy nghĩ mà bấy lâu nay chưa thể nói ra...nhưng những điều Thượng đế nói ...Thiên sứ vẫn ngỡ ngàng vì hết sức chung chung...thiên sứ muốn gọi bằng một cái tên...để từ đó mỗi ngày Thiên sứ sẽ ấp ủ và nuôi lớn cảm xúc của mình bằng tên gọi ở trong tim...Như hiểu điều Thiên sứ đang suy nghĩ...thượng đế mĩm cười: Con hãy hỏi người mà ta đã gửi gắm con...người ấy sẽ giúp con gọi thành tên..cảm xúc ấy...
Quên cả chào thượng đế...thiên sứ vội vã chạy vào nhà...Nhìn Thiên sứ với ánh mắt thật yêu thương, mẹ thì thầm: Là tình yêu đấy, con yêu à!
Là tình yêu...chỉ đơn giản có hai từ thôi hở Mẹ....Chỉ đơn giản thế thôi...Thiên sứ của mẹ! Tình yêu của Mẹ!
Thiên sứ thì thầm: Tình yêu ...simply love...cả hành tinh trái đất thì thầm....

Rồi một ngày cảm xúc được gọi là tình yêu ấy trở về...Thiên sứ kể cho cảm xúc của mình nghe về những ngày cảm xúc đi xa, những điều mà Thiên sứ đã gọi được thành tên...cảm xúc nghe và mĩm cười, ánh mắt của cảm xúc nhìn Thiên sứ đầy ắp sự tin yêu...và bằng tên gọi từ trái tim mình, Thiên sứ cảm nhận được điều đơn giản ấy...Những ngày ấy thật vui và ngập tràn tiếng cười...hạnh phúc...thiên sứ mơ ước sẽ được nắm tay cảm xúc của mình để đi về một nơi thật xa, ở nơi ấy mỗi ngày Thiên sứ sẽ thì thầm kể cho cảm xúc của mình nghe câu chuyện về cuộc sống, về những ước mơ và hoài bão mà Thiên sứ đang ấp ủ mong muốn một ngày sẽ cùng cảm xúc biến thành hiện thực...the days of happiness and love!
Rồi cũng một ngày...cảm xúc bảo với Thiên sứ: Chúng ta chỉ có thể là bạn...cảm xúc ko thể nắm giữ thiên sứ là của riêng mình...giữa cảm xúc và Thiên sứ quá cách biệt...Thiên sứ ko phải là sự lựa chọn...who loves like I wish -Có thể là như thế...Có thể nào có sự gắn bó giữa Thiên sứ và cảm xúc không...chắc chắn là không thể....
.....Angel felt a broken heart   ....
Bất chợt giọt nước mắt rơi xuống....
Cũng vẫn là tiếng của Thượng đế: Giọt nước mắt đã rơi...điều này có nghĩa là con phải có sự lựa chọn...đừng làm những người mà mình thật sự thương yêu đau lòng...Nếu có thể bằng sự lựa chọn của mình đem đến sự hạnh phúc cho người mà mình yêu thương...con hãy dũng cảm lên nhé...hãy lắng nghe những mong muốn của cảm xúc chính con...khi ấy con sẽ biết mình quyết định như thế nào....Con vẫn còn giọt nước mắt thứ 3...hãy trân trọng nhé!
Và Thiên sứ biết...Tình yêu đối với cảm xúc là rất lớn...nhưng Thiên sứ cũng biết ko thể nào con người có thể tin và chấp nhận tình yêu giữa con người và thiên sứ...Vậy hãy để cho cảm xúc được lựa chọn và làm những người đã yêu thương, hy vọng ở cảm xúc hài lòng...
...feelings of happiness is your own...
Thiên sứ đang nghĩ như thế....
Nhiều năm trôi qua, Thiên sứ ko gặp lại cảm xúc khi đã để cho cảm xúc lựa chọn...Bất chợt một ngày đầu xuân...Thiên sứ gặp lại cảm xúc...cảm xúc bây giờ đã thành đạt và thật sự hạnh phúc ...một sự hạnh phúc trọn vẹn với một khái niệm gia đình đầy đủ...Nhìn cảm xúc hạnh phúc, nhìn những người yêu thương cảm xúc hạnh phúc...Giọt nước mắt cuối cùng của Thiên sứ rơi xuống...vẳng trên cao, vẫn là tiếng nói đầy yêu thương của Thượng đế: Hãy vui lên Thiên sứ của ta, hãy vui lên với sự lựa chọn của mình, cảm xúc luôn ở trong tim con, đấy là điều mà con đã làm được tốt nhất cho hành tinh trái đất này...sinh sôi và luôn luôn xinh đẹp...Đấy chính là Thiên sứ...là nhiệm vụ cao cả nhất mà ta giao...con đã hoàn thành...Đây là lúc con trở về với ta, Thiên sứ của ta...
Thiên sứ hiểu, ngoài sự ấm áp và trong lành của hành tinh trái đất...sự cần thiết gắn bó, yêu thương, chăm sóc và làm cho trái đất này mãi mãi xanh tươi chỉ có thể thực hiện được bằng cảm xúc  mà cảm xúc ấy được gọi tên bằng tình yêu giữa con người và con người đối với hành tinh nhỏ bé này. Cảm xúc được sinh ra từ ba giọt nước mắt của Thiên sứ...
....the tears are falling by the love will exist forever...
...I understand what you mean and I also believe you will understand what I wrote in this article ... my feelings ...
... I believe you will be pleased and happy with their choice .... by no way happy ... happiness is the way we're going ...

... L'amour que l'amour ...
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Timz

Tôi đã chờ ... một ngày em trở lại .....
Chặng đường phía trước vẫn còn dài... Bạn ơi... đừng bỏ cuộc!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Timz

Một dấu lặng... cứ nghẹn mãi trong tim.
Chặng đường phía trước vẫn còn dài... Bạn ơi... đừng bỏ cuộc!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Timz

Mấy hôm rồi cô ấy chưa vào thăm blog nhỉ?
Thôi đừng buồn, vẫn mãi có ta đây.
Chặng đường phía trước vẫn còn dài... Bạn ơi... đừng bỏ cuộc!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

nam thanh trường

.
Ta không điên được như người
Một hôm hoá đá giữa đời. Dầm mưa...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

Blog cho ngày hôm nay: Những ngày cuối tuần...

Chiều cuối tuần vắng, list công việc trong thời khoá biểu của một tuần đã hết. Chợt giật mình, tuần này thư thả vậy sao...Ừ! lâu lắm rồi mới có thời gian cho riêng mình nhiều như thế...
Điện thoại về nhà, định nhắn với chị cả hai sẽ cùng đi chợ để tự mình đãi nhau một món lạ bất chợt vừa nghĩ ra...bấm đến con số thứ 5, chợt nhớ...chị đã về quê 3 ngày rồi còn gì...Ừ nhỉ! dạo này lẩm cẩm mất rồi...như ai ấy nhỉ, triệu chứng của việc nhiều thêm một tuổi ấy mà...Không phải đâu, nhiều thêm một tuổi chỉ là chín chắn thêm thôi...còn đây là vì chị quá thân thiết, quá cần đối với cuộc sống của mình, nên việc chỉ vắng nhà đã ba ngày hầu nhỉ ko phải, cảm giác như là chị chỉ chạy ra ngoài một tý thôi...rồi lại về...Mọi ngõ ngách của căn nhà này, mọi sở thích, thói quen của mình, đều hầu như đều có bàn tay của chỉ...nhẹ nhàng và tinh tế...
Cuối cùng quyết định ăn cơm với mọi người...lâu lắm rồi mới cùng mọi người ăn cơm buổi chiều như thế này...Nhìn mọi người vui và kể những chuyện về tết ở quê mình...thấy ấm cúng lạ...Bữa cơm trôi qua trong không khí rôm rả của những ngày cuối tuần không lặng...chợt thấy, gia đình thứ 2 này cũng quan trọng và gần gũi biết bao...
Không có ai ở nhà cả, tự thưởng cho mình một buổi chiều muộn đi dạo quanh quanh Hà Nội...Nhìn mọi người hối hả chuẩn bị cho những ngày nghĩ cuối tuần trong khi mình thật nhàn hạ...kể cũng buồn cười...rẽ vào hàng hoa chọn 09 bông hồng nhung, cô bán hoa có nụ cười dễ mến: tặng ai đấy, có cần phải thiếp không? và em thích gói theo kiểu gì...bảo chị...em sẽ vừa ý ngay...Khéo thế nhỉ? Người Hà Nội là thế...lịch sự và biết chìu lòng người...Lẩm bẩm: Không biết chị ạ! lại vẫn nụ cười ấy: Tặng người yêu phải không? chắc sẽ cảm động lắm đây...lại vẫn là mình: tặng cho em chị ạ...Chị tròn mắt..còn mình lẩm bẩm: Lâu rồi...mình quên mất tặng hoa cho mình...đúng rồi, lâu thật đấy...
Hồ Gươm ngày cuối tuần, mặt nước hồ vẫn lềnh bềnh những túi ny lon mà ai đấy hình như là vô ý để gió cuốn bay xuống hồ thì phải, nước hồ hình như không còn màu trong xanh nữa...hoà nhập với nhịp sống hiện đại, với nhu cầu của cuộc sống nên nước hồ có màu rau muống luộc...nghe bảo, hình như có dự án tẩy trong nước hồ gươm chuẩn bị cho ngày trọng đại...Không biết như thể nào nữa, từ ngữ to tát quá...đơn giản ta hiểu như là vắt chanh vào bát nước rau tức khắc nước sẽ trong...có lẽ giải thích như vậy sẽ dễ hiểu hơn...nhưng cũng nghe bảo, dạo này các cụ rùa ở hồ gươm hay nổi lên quá...hình như sắp có vấn đề gì đấy...và nếu không lầm thì có lẽ một sự cảnh báo liên quan đến nước và môi trường sống..phìa đằng cầu...vẫn là đôi bạn già đang soi từng nước cờ ...khi sáng, vẫn thế ấy, nước cờ ấy...đến giờ...trời đã sập tối nhưng vẫn đôi bạn già với những quân cờ sứt sẹo, trầm ngâm  và miệt mài theo đuổi những nước cờ...hình như chưa được giải ở ngoài cuộc sống...Buổi chiều lùi dần...Hà Nội sắp vào đêm...

Đêm...

Quán cà phê quen thuộc, ghế quen thuộc, người phục vụ quen thuộc, gật đầu với lời dặn với : 30 phút. Em lẳng lặng đưa vào cho tôi hai phin, vẫn là thứ thức uống quen thuộc đen và sữa...Lên mạng dạo hết mọi ngõ ngách của trang web...nic của Bố và mẹ không sáng đèn...vớ vẫn, chẳng ai lên mạng vào tầm này cả...chỉ có đứa vô công rỗi nghề ...là tôi thôi...

30 phút trôi qua nhanh, tôi nhẹ nhàng rời khỏi thói quen quen thuộc...đọc tin nhắn...lặng...rời khỏi những điều chưa kịp quen...Thấp thoáng ngoài phố, hương đêm thoang thoảng..à không, hương của nước hoa, phấn và các loại mỹ phẩm ...còn hương đêm...phải thật là đêm cơ...nhẹ nhàng và thoang thoảng...những dịu dàng hương xưa...

Quyết định về nhà, đôi chân rã rời ...chao...mệt thật đấy...thèm một cảm giác được bồng bềnh trong không gian quen thuộc...để thư giãn sau những giờ lang thang...tự thì thầm: Phục mình thế, dạo này đi bộ khá thật...Mới đấy đã thấy đứng trước cửa nhà, lạ, đèn trong nhà sáng...đèn ban con sáng...vậy là chị ở nhà. Đây là quy ước riêng mà...Sao chị bảo tuần sau mới lên...
Bấm chuông, chị chạy ra...lo lắng, ăn uống gì chưa đấy, sao lại đi bộ...xe đâu...Ôm chặt chị... chợt nhận thấy gần gũi biết bao, nũng nịu: đi bộ vì môi trường mà chị, đùa thôi em ăn rồi...Chị bảo: Cố gắng về sớm, đun cho em nồi nước lá gội đầu...dạo này...tóc rụng nhiều quá...Ứa nước mắt, tóc rụng nhiều...những sợi tóc thời con gái...có biết điều ấy ngoài chị không...Như hiểu, chị khoả lấp, thôi vào nghĩ ngơi, trưa mai chị đun lại rồi gội đầu cho...tối rồi...không gội buổi tối...kẻo lại cảm đấy...Lại cảm thấy nhỏ bé nữa rồi...
Thư giản trong cái không gian riêng của mình...thiếp đi khi nào không biết...khi chị gọi cửa...giật mình...vẫn là thói quen không tốt...Chị vào phòng...kể  về chuyến đi tìm về nguồn cội...với nét mặt buồn buồn: Không được gì cả em ạ! mọi thứ mà chị nhớ được...nhạt nhoà...quê hương trong tiềm thức khác xa hiện tại...Em hiểu nỗi niềm mà chị đau đáu: Sông có ngưồn, Cây có gốc và người có cội...mọi yêu thương và cảm xúc đều xuất phát từ nơi đây...Đừng buồn chị nhé...bởi từ lâu em đã xem chị như người thân của mình...Em vui vì sau những gì không đồng ý thuộc về mình...vẫn còn chị bên em như những ngày thơ dại...
...
Xem lại một chút chương trình học cho những ngày sắp tới, chương trình công tác cho tuần sau...có lẽ sẽ có một vài thay đổi nho nhỏ...nhìn ra cửa sổ...cảm giác hương đêm đã gọi cửa những cảm xúc quen thuộc...thời gian bắt đầu chậm dần đi...như thấy thấp thoáng bóng ai sau những rặng cây phía trước...Hà Nội vào đêm …

Đêm…
Chừng rộng hơn…
Khi em thả vào đêm những ước mơ thuở trước…
Trong ngày nắng nhặt…
Chiều gió mùa…đưa

Lạ nhỉ, sao lại có thể thả vào đêm những ước mơ thuở trước được nhỉ…Vậy mà mình đang làm như thế…để đêm chừng rộng hơn, bởi cảm giác giữa cái tĩnh lặng thinh không của Hà nội về đêm, không gian như đặc quánh lại…cô đặc bởi những dư âm…của những ngày xa xưa…thuở trước…
Nhớ một người bạn ở nơi xa…
Nhớ những điều không gọi được thành tên…mong thấy một điều thật quen giữa bao điều không lạ giữa cuộc sống này…thói quen và trí nhớ sao lại đồng hành và hòa nhịp với nhau thế…Kẻ khổ sở cuối cùng vẫn là chính mình…
Và như thế…ngủ quên khi nào cũng không biết nữa…mở mắt đã muộn rồi…
Một ngày chủ nhật tạm gọi là bình yên…trong buổi sáng yên bình…
Trưa…

Chị đun lại nồi nước gọi đầu..Hương thơm từ những loại lá chị đem từ miền quê xa xôi ở trong ký ức…Mùa nước lá thơm nồng…bắt em ngồi để gội…vừa gội chỉ vừa kể việc đi tìm lá ra sao..em ngồi lặng yên…khóc…Hình như rất lâu rồi, lâu lắm rồi…thời gian, công việc …cuộc sống chi phối quá nhiều…có ai còn nhớ đến những điều giản dị như thế này đâu…lâu rồi mẹ cũng ko gội đầu cho em như thế nữa…tất cả ra spa để chăm sóc…Khẽ lau tóc và chải nhẹ…chị giải thích vì sao phải nương nhẹ như thế…bởi đơn giản…mái tóc đời người…những gấp gáp vội vàng khi chảy tóc…há chẳng làm cuộc đời vất vả thêm sao…Em mĩm cười…sau chuyến đi…chị như nhà hiền triết…gần chiều…tóc đã dần khô…

Đêm…
Sau những giậu thưa…
Đôi trai gái nào dừng thời gian lại…
Níu trời đêm bằng hương môi…mãi mãi…
Ấm mềm bàn tay…
Co nỗi đau mỗi ngày…
Trong góc khuất…

Đêm
Hôm qua..hình như là gió xiết
Em thả hồn mình trong những cố chấp của vần thơ
Khi bảo thủ với ước mơ về điều mình đã rõ…
Rưng …rưng lối nhỏ
Ly rượu ngọt mềm
Say ấm cả bờ môi….

Đêm, cũng vẫn là đêm của ngày cuối tuần nhàn hạ…ghé lên Tràng Tiền  vào hiệu sách…mua quyển sách mới: Tái định cư của một nhà văn nước ngoài…đã được chuyển thể thành phim hoạt hình … thích và hay gọi nôm na là chuyện tình của Wall-E và M-O…một chuyện tình trong thế giới người máy- ở thì tương lai… thả vào đêm những ước mơ của mình để đọc hết câu chuyện về chuyện tình của những con người máy…và gấp trang sách cuối cùng còn lại, điều còn nhớ được chỉ là một lời của bài hát: Chỉ cần một khoảnh khắc được yêu thương…mãi mãi sẽ theo ta đến suốt cuộc đời…Thế đấy Wall-E!

Dạo này lại trở về thói quen ngày xưa hay sao ấy…hay nhìn vào điện thoại…nhưng lại không làm gì cả…lặng yên…lặng yên…
Lặng yên…không hiểu sao lại như thế…

Đêm
Đang dần trôi…
Thèm được ngã đầu vào vai anh thoáng chốc…
Rưng rưng nỗi lòng…bật lên tiếng khóc…
Nghe như trên cành tiếng gió ngã vào cây
Vang giòn…
Khô khốc…
Ngày cuối tháng buồn
Vàng vọt ánh trăng đêm…

Đêm…
Chưa bao giờ như hôm qua…
Em giữ những tháng ngày đã qua bằng vần thơ người lạ
Lang thang vào miền yên ả…
Mượn những thừa thải của người…
Để đùa nghịch với giấc mơ…

Đêm…
Chừng rộng hơn…
Bởi tiếng ai thở dài sau khung cửa…
Đốt hết những tin yêu cháy bùng lên ngọn lửa…
Sưởi ấm kẻ tìm về những mơ ước xanh xao…

Đêm…
Em hiểu…
Bởi…
Như là ngày hôm qua…gió xiết…


Chợt muốn nghe một bài nhạc chờ từ một số điện thoại quen thuộc…cảm  giác khi như lời hát vang lên…trái tim mình tan chảy…cảm xúc lại vấn vít…Hà nội đã thật đêm..
Cảm ơn người bạn đã cho tôi những cảm xúc thật bình yên như thế này vào những ngày cuối tuần này…cảm ơn một ngày đã bắt gặp cảm xúc của anh…Cảm ơn một ngày từ những ấm áp mà tôi mong ước cuộc sống sẽ bình yên như tiếng nói bạn…đã cho tôi sự tĩnh lặng để nghĩ suy…và từ suy nghĩ ấy…Tôi hiểu cuộc sống này…vẫn còn có nhiều cảm xúc và tấm lòng đáng trân trọng , như thủy tinh, tôi muốn soi vào và cũng sợ như va chạm…sợ sự vỡ…mất đi…

Đồng hồ điểm nhịp 3 tiếng…đêm thật lâu rồi…giấc ngủ muộn…của một ngày bình yên…
Ngày mai vào chương trình và công việc một tuần mới…
Nhớ Blog thật nhiều…thật đấy…
Vẫn còn rất nhiều điều muốn nói, muốn kể với blog…về mỗi ngày đã qua..những ngày đang sống…
Vẫn là những dãy số quen thuộc..hình như blog bận…chỉ là lời chúc một tuần mới thật nhiều niềm vui và mọi việc sẽ như ý thôi mà…
Ngoài kia …trời sắp sáng…
Một ngày mới bắt đầu…từ những cảm xúc bình yên của hôm nay…Blog nhé!

...
Tặng blog...bài hát mà tôi đã nghe trong tuần này ...nghe cùng tôi nhé!

                      Want a different life...

He loved you from originally and he will love you forever Coast after thousands of lives from any other kingdom silk for today we have to meet. You do not remember this I love the arms overnight winter warmth concentration say their children are no longer looking far cry silently when the child choking each other scents. Children, they love each sad day ơi know? Remember him wandering hugging each trade commission as first mate is old warm heart So why not remember ... Each smile is fragrant old dream A love him ecstatic worship The pair distance are the same block of code to know each other like a lifetime.
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Timz

^_^ .....
Chặng đường phía trước vẫn còn dài... Bạn ơi... đừng bỏ cuộc!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

vịt anh

Có ai cười hạnh phúc chưa kìa ;))
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

gái có chồng

....

Mỗi lần nghe anh nói “Anh yêu em”, em ngước mắt nhìn anh hạnh phúc ...và em hiểu có đến hàng ngàn lý do để anh nói với em điều ấy...nhưng chưa bao giờ em hỏi: Vì sao anh yêu em? Bởi đơn giản, điều em cần không phải là phải tìm ra lý do cho tình yêu mà anh dành cho em...Điều em cần là mỗi ngày dù không nói ra nhưng sự cảm nhận về tình yêu giữa chúng ta ngày càng rõ nét...là sự lo lắng của anh về bất chợt một khoảng thời gian nào đó nhất định trong ngày...em không hiện diện trong thời khóa biểu của tình yêu...là sự mong muốn làm một điều gì đó cho em...trong những ngày em vắng...Là chúng ta không ràng buộc bất cứ những khuôn, khổ mà mọi người khi yêu hay làm...nhưng vẫn thấy giữa chúng ta có một sự đồng cảm, gắn kết ...là khi bất chợt em nghĩ: Em sẽ thế nào khi không còn anh...là khi ánh mắt anh nhìn em khẽ nói: Em sẽ và vẫn tiếp tục sống khi không có anh...bởi anh chỉ là một phần trong cuộc đời rất dài của em...mà cuộc đời em được làm nên từ rất nhiều điều tốt đẹp từ cuộc sống...
...
Có lẽ chỉ chừng ấy thôi...em có thể trả lời cho câu hỏi mà mình chưa bao giờ hỏi: Vì sao anh yêu em?
....

và bây giờ khi không còn anh, không còn những điều thuộc về mình nữa, em vẫn sống và đang tiếp tục sống...và em hiểu phải thật yêu em...anh mới làm cho em hiểu được điều ấy...và em sẽ cố gắng để thực hiện những ước mơ mà những ngày còn anh, em chưa thực hiện...bởi cuộc đời của em còn dài và được làm nên từ rất nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống...Em hiểu và cảm nhận được điều ấy...trong ngày mình quen nhau...
....
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 27 trang (266 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [12] [13] [14] [15] [16] [17] [18] ... ›Trang sau »Trang cuối