Blog cho ngày hôm nay: Những ngày xa Hà nội...
Vượt 580km tôi đến với Quảng Trị lúc 5g sáng. Rét đậm. Như đã hẹn trước, các bạn đã chờ sẳn...những bó hoa tươi thắm, những cái vẫy tay khi xe chưa dừng hẳn...những cái bắt tay thật chặt và ấm áp...ấm áp như tấm lòng của người Quảng Trị...mảnh đất thuộc Bắc Trung Bộ - Việt Nam; kéo dài từ 16018’ -170 10’ vĩ Bắc và 106 độ 32’-107 độ 24’ kinh độ Đông. Người ta ví Quảng Trị như điểm tỳ vai của chiếc đòn gánh trĩu nặng hai đầu của một giang san hùng vĩ hình chữ S. Phía Bắc giáp tỉnh Quảng Bình, với địa danh nỗi tiếng Động Phong Nha- Kẽ Bàng, phía Nam giáp tỉnh Thừa Thiên- Huế với những lăng tẩm và di tích của một thời cố đô nhà Nguyễn. Phía Tây giáp các tỉnh Savannakhet, Saravan của nước Cộng hoà dân chủ nhân dân Lào và phía Đông giáp biển Đông.
Nhìn trên bản đồ, bạn sẽ thấy Quảng Trị tựa lưng vào dãy Trường Sơn hùng vĩ, mặt hướng ra biển lớn.
Bạn đón chúng tôi trong không khí ấm áp, chân tình như đón người thân trở về, sau phút mạn đàm, chúng tôi chỉ ở Thành phố Đông Hà vài giờ trước khi về với Cam Nghĩa...
Đêm ở với Cam Nghĩa, giữa cái không khí bao la của đất trời, mới hiểu hết những phút giây bình yên ...thật là quý giá...những người bạn tôi gặp, những hoàn cảnh tôi đã đến...thật còn quá nhiều khó khăn...nhưng trên đôi môi của những người con Cam Nghĩa...vẫn đầy ắp nụ cười...Chợt tôi hiểu, với vùng đất những ngày tháng chiến tranh ác liệt, giải phóng đã bao nhiêu năm...nhưng dường như ký ức về chiến tranh vẫn còn sâu đậm lắm, nó hiển hiện hằng ngày trong cuộc sống của từng con người, từng mét đất nơi đây...Khó khăn quá, khổ đau nhiều quá, gian khổ quá, sự chịu đựng mà tôi nhận được ...ở đây cũng thật quá phi thường...Không có câu từ nào diễn tả được cảm xúc của tôi lúc ấy và ngay cả bây giờ...Tôi chỉ có thể diễn tả được có lẽ bằng nụ cười thân thiện, đầy ắp tình người và mến khác ấy..mà những người dân ở đây có thể khoả lấp phần nào nỗi đau của chiến tranh vẫn còn đang hiển hiện...để đi lên và vượt qua bằng chính những nghĩ suy, đôi bàn tay và nghị lực dồn hết vào nụ cười mà tôi thấy...hôm nay...
Đêm giao lưu với các bạn Đoàn Thanh Niên thật vui...những bài hát, những giai điệu và cả những điệu nhảy...tôi thấy cuộc sống của mình trở nên có ý nghĩa biết bao và quả thật tôi đã ích kỷ rất nhiều khi trước đây...tự cho mình là quá lớn...
Các bạn mời tôi hát...ngượng...vì trước đến giờ chưa bao giờ thể hiện giọng hát trước một không gian như thế này...Anh Bí thư đoàn nhiệt tình quá...đành đáp lễ với bài hát quen thuộc: Tình cây và đất...Hình như không phù hợp lắm với chuyến đi này, nhưng tiếng vỗ tay rất nhịp nhàng và tiếng hát của các bạn hoà cùng tôi...Tôi thấy mình có duyên nợ với cảm xúc rất nhiều trong chuyến đi này...
Đêm ấy thật là đêm...và chỉ dừng lại khi chuông nhà thờ gõ từng tiếng chậm rãi...báo hiệu một ngày mới sắp đến...
Buổi sáng, tại trụ sở của UBND..sự chuẩn bị chu đáo của tất cả mọi người làm chúng tôi cảm thấy thật gần gũi...Không có khoảng cách giữa người được gọi bằng cái tên mỹ miều" Mạnh Thường quân" và những người dân ...Chúng tôi như người một nhà, thật gần gũi và chia sẻ...các mế, các o kể cho chúng tôi nghe về những lo toan trong những ngày này, chỉ cầu mong đủ gạo ăn...còn tết đúng nghĩa...ở xa lắm...Nghe sao mà xót lòng...
Những bàn tay gầy guộc, sạm đen, nhăn nhúm và khô những xương nắm chặt lấy bàn tay chúng tôi dặn dò, mời chúng tôi về nhà, mong chúng tôi trở lại...tôi nhận lời mà sao lòng thấy rưng rưng lạ...Cam Nghĩa ơi!
Ghé thăm nhà Chị Tâm, người mẹ đã tám lần hạ sinh, nhưng cuối cùng chỉ nuôi được hai mà cả hai đều chỉ có hình hài và 17 năm nay chỉ nằm yên bất động, thi thoảng chỉ kêu lên đôi ba tiếng...nhưng cũng không hiểu là than trách hay yêu thương...Chỉ bấy nhiêu thôi, nhưng với người chị ...có lẽ đấy cũng là hạnh phúc...vì như chị kể với tôi, hàng xóm của chị, cũng nhiều người hoàn cảnh như thế...nhưng từ ngày làm cha mẹ đến giờ, có nghe con mình gọi được thành tiếng đâu...Đau! ...nỗi đau qua lớn, nó hằn sâu trong tiềm thức những mong mỏi, khát khao rất đời thường nhưng sao lại quá khó khăn và khắc nghiệt đối với những con người nơi đây...Tôi cầm bàn tay em...thầm mong ước sẽ chia với em những bất hạnh mà em đang gánh, chia cho em tất cả những may mắn mà tôi đang có được...thì thầm...Cố lên em nhé! Dường như hiểu ý tôi, bất giác, em nhoẻn cười...Chị hét lớn, Bố thằng Hiếu ơi, Con nó cười này...Tôi...khóc không thành tiếng...trong tiếng cười vỡ oà niềm vui của anh chị...
.....
Chiều, chuẩn bị chia tay...mọi người chúc một năm mới thật nhiều niềm vui và hẹn nhau sẽ quay lại vào năm sau nữa...Anh Bí thư Đoàn nắm tay tôi nói khẽ: Bạn chờ mình nhé, có một món quà...muốn tặng bạn mà mỗi khi bạn nhìn thấy, sẽ nhớ về Cam Nghĩa những ngày này...
Anh chạy vút đi, và khi quay về tặng tôi một món quà nhỏ, được bọc cẩn thận...các bác lãnh đạo nhìn tôi cười bảo: Cam Nghĩa nghèo và khó khăn lắm, chỉ có tấm lòng, cháu đừng ngại...
Ăn vội bát cháo, nhấp cùng mọi người chút rượu mùa xuân thấy ấm lòng lạ...một sự ấm áp toả khắp huyết mạch như nhắc tôi ghi nhớ chuyến đi đầy tình người về Quảng trị...Cam Nghĩa ...hôm nay...
18g xe chúng tôi lăn bánh, mọi người vẫy tay chào lần cuối...anh Bí thư đoàn chạy theo dúi vào tay tôi một cái gì là lạ...Khi xe chạy được một quãng xa, tôi xoè tay ra...những bông hoa bé xíu xiu màu tim tím...mong manh cánh mỏng ...nhìn thật đáng yêu...Có phải là tấm lòng của người Cam Nghĩa...chung thuỷ...vẹn toàn...
Tôi thiếp đi trong cái túi ngủ của mình...trong giấc ngủ chập chờn...lẩn khuất trong giấc mơ là hình ảnh của những đứa bé xinh xắn, thông minh ở làng SOS và những đứa bé ở Cam Nghĩa...lẩn khuất là hình ảnh những người Mẹ tôi đã gặp ở Cam Nghĩa và những người Mẹ mà tôi không thấy được mặt...chỉ là những cái lưng ở làng SOS, có phải tượng trưng cho sự đối diện và sự trốn chạy...có phải ...có phải...có phải...Trong giấc mơ, tôi đã đặt cho mình rất nhiều câu hỏi, nhưng chỉ có thể trả lời cho câu hỏi về sự đối diện, chịu đựng, chia sẻ và hy sinh...còn sự trốn chạy...và nhiều vô vàn những lý do ở làng trẻ SOS...tôi vẫn chưa có câu trả lời...nợ lại...nợ những giấc mơ một câu trả lời cho hiện thực...
Tôi về Hà Nội trời cũng vừa sáng, một giấc ngủ nhọc nhằn đầy chiêm bao...rồi tôi cũng tỉnh giấc, chuông điện thoại reo, Mẹ gọi...vẫn là những lo lắng thường nhật, có lẽ với Mẹ tôi mãi mãi chỉ là một cô Nhóc, sáng sáng mẹ vẫn phải gọi dậy, trưa mẹ vẫn nhắc ăn cơm đúng giờ và tối đi ngủ đúng và đủ giấc...Nhưng mẹ ạ! chuyến đi này, đã giúp con rất nhiều...con hiểu bấy lâu nay mình thật ích kỷ...với mọi điều và mọi người xung quanh mình. Cuộc sống này, cần lắm sự quan tâm...vậy mà bấy lâu nay, có đôi khi con lại thấy khổ sở vì sự quan tâm mà mọi người dành cho mình...
Đón tôi về, Mẹ xót xa vì con gái phờ phạc vì những món mà Mẹ chuẩn bị, con gái chẳng sử dụng tý nào...Bố thì chỉ nhìn tôi, gật đầu...Tính Bố là thế, Bố hiểu tôi như chính cuộc sống của mình, Bố biết những lúc tôi như thế này, chính là lúc tôi cần yên tĩnh để suy ngẫm...rồi không chóng thì chày, tôi sẽ trãi lòng những cảm xúc mà tôi đã thu được từ tần sóng của cuộc sống và tôi vừa trãi nghiệm trong chuyến đi vừa qua...
Tôi ngủ thiếp đi sau buổi trưa quá một tý...loanh quanh xuống nhà ông bà và ở đấy cùng cả nhà đến tối...Hà Nội, đêm thật lạnh, cậu chở tôi đi lên Tràng Tiền ăn kem...Đấy là sở thích của tôi mà, kem mùa đông...ký ức và hiện tại...ngon đấy chứ...kệ, tôi cứ ăn, dù biết ngày mai tiếng mình sẽ khào khào như vịt đực...và Mẹ sẽ mắng...Tôi và cậu mĩm cười...
Tôi về nhà, soạn lại những vật dụng của chuyến đi...đã thấy mẹ sắp xếp cẩn thận...trên bàn viết là một gói nho nhỏ, tôi sực nhớ, quà của anh Bí thư Đoàn...Ô la la, tôi quên mất, cẩn thận mở ra, Sách- một hồi ký của bác sĩ Allen Hassan- Failure to Atone- quyển sách là hồi ký của một bác sĩ tình nguyện người Mỹ tại Việt Nam đã từng có thời gian làm việc tại Bệnh viện Quảng Trị những năm 1968...
...Đêm hôm đấy, tôi hoàn toàn không ngủ...để đọc tất cả những gì mà người bác sĩ tình nguyện ấy đã viết, những chiếc cáng chất đầy xác trẻ thơ...những em bé ba, bốn tuổi ...đều bị bắn vào đầu- tất cả 40 đứa trẻ mà trên tay của các em đều có mang dải băng: Thuỷ quân lục chiến Mỹ thẩm vấn- nước mắt tôi hoà theo từng trang sách...không thể tả được cảm xúc của tôi lúc này...
....
Tôi hiểu vì sao người Bí thư Đoàn lại trao tặng tôi quyển sách ấy, tôi hiểu mà Cam Nghĩa ơi...Tôi hiểu vì sao sau những đau thương mất mát, những vết da non hàn gắn vết thương chiến tranh ở Cam Nghĩa vẫn còn rất mong manh...nhưng tôi vẫn và sẽ quay trở lại...với con người và cuộc sống nơi này...
...
Tôi biết mình không thể chuyển tải hết vào Blog những cảm xúc về những nơi tôi đã đi qua, những điều tôi đã thấy, cảm nhận với Blog...những tôi vẫn viết ...viết để giải toả cảm xúc của mình và để chia sẻ với Blog ...
Có lẽ Blog ngày hôm nay...cảm xúc không thể kết cho trang viết này...tôi đành để ngỏ...và có lẽ không thể kết được nếu như tôi chưa thật hiểu và chia sẻ thật lòng với đất và con người ...nơi tôi đã đi qua...
Tôi sẽ trở về...đợi tôi nhé...Mùa Xuân...
Không có thất bại, chỉ là chưa thành công...