Trang trong tổng số 15 trang (145 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối

Ảnh đại diện

Trương sỏi

Xin nhờ Bim Bim bình giúp cho bài này nhé- xin cảm ơn

Giấc mơ

Đêm qua chả biết mơ gì
Đang cười khanh khách bỗng nghe cái : Rầm
Chỉ thấy mặt mũ tối sầm
Miệng ngập ngụa máu răng vài chiếc rơi
Hoảng hồn mới hét trời ơi
Động đất Nhật Bản đã dời sang ta
Mau mau xem lại cửa nhà
Các con có bị trầy da chút nào?

Đèn vừa bật sáng ôi chao
Mụ sư tử đã giơ cao hổ quyền
Nghiến răng như xiết như rên
Đang đêm lảm nhảm gọi tên co..n…nà..o
Muốn sống thì khai ra ngay
Bằng không một cước sẽ bay ra ngoài

Mới nghe xong toát mồ hôi
Nàng tiên mơ ước một thời đây ư?
Thì ra mình bị mắc lừa
Vướng vào tơ nhện thôi thua kiếp này
Mặc dù đứng đắn thẳng ngay
Thì oan Thị Kính ai hay ở trời
Thôi thì trót phải trét thôi
Thương thân chỉ biết sụt sùi đêm đêm ./.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Trương sỏi

Bình thơ

Tôi tự bình lấy thơ tôi
Đọc xong tủm tỉm buồn cười nhăn răng
Mười thang thuốc bổ chẳng bằng
Ai thương xin ngỏ được chăng hỡi người

Tôi chỉ viết được thơ cười
HIến dâng bạn đọc cho đời giải khuây

Ai không ưng thứ thơ này
Hai chữ ĐẠI Xá dón tay xin nhờ.

TRời sinh ra tính mê thơ
Cho nên phải chịu lơ ngơ phận hèn./.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Trương sỏi

Đập vỡ cây đàn

Mỗi khi nghe tiếng đàn tôi
Chị goá hàng xóm sụt sùi thở than
Làm cho tôi cứ xốn xang
Chắc xưa chồng chị tay đàn tuyệt hay
Thế là tôi cứ ngày ngày
Canh khuya lại gẩy tỏ bày tri âm
Đến khi lòng chẳng thể cầm
Mới sang nhỏ nhẹ ân cần hỏi han
Chị càng mưa lệ chứa chan
Nghe đàn em nhớ tới chàng ngày xưa
Động lòng tôi khẽ khàng thưa
Cho tôi sang để say sưa hàng ngày
Chị càng nức nở xua tay
Thôi thôi xin chớ việc này van anh
Chồng em xưa cứ binh bong
Phừng phừng quen tiếng bật bông hàng ngày
Kiếp em cái số không may
Giữa đường tơ đứt từ ngày xa anh
Giờ nghe đứt ruột đàn anh
Nhớ chồng em khóc xin anh thôi đàn
Tôi nghe sấm nổ đùng đoàng
Về nhà đập vỡ cây đàn Bá Nha


NHờ Hoa Bim Bim bình giúp cho bài này với - Gớm nhờ mãi mà chả thèm đả động gì đến.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa bim bim

Xin lỗi bác Trương sỏi, Hoa bim bim mấy ngày nay bận quá, nên hôm nay mới vào đọc hai bài thơ của bác. Hoa bim bim đâu dám nhận cái tiếng "bình thơ", chỉ vì thấy mấy bài thơ của chị Nguyệt Thu sao mà giống nỗi lòng của mình quá nên viết cảm nhận vậy thôi. Hôm nay Hoa bim bim đang gặp chuyện buồn nên cũng không thể viết cảm nhận gì nổi nữa, hẹn lại dịp khác nói chuyện nhiều hơn. Bác thông cảm nhé bác.
      Nhưng mà bác ạ, bài thơ thứ nhất là "khói", bài thơ thứ hai là "lửa" rồi còn gì. Còn tiếng đàn giống tiếng bật bông kia đích thị là "củi", còn cái "hó hé" của "chàng trai" kia là mồi lửa. Đừng đun củi nữa thì sẽ không có lửa, không có lửa thì không có khói, không có khói thì yên nhà lợi nước, bác nhỉ! Buồn quá nói linh tinh cho đỡ buồn, bác đừng trách HBB nhé bác. Chúc bác khoẻ và vui.
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Trương sỏi

ÔI Hoa BimBim có chuyện buồn ư ? thật vô ý quá. Chẳng phải bình thơ đâu chẳng qua chỉ tán chuyện cho vui thôi không ngờ lại làm HBB mất hứng. thật có lỗi quá. bỏ qua nhé.

Thuở nhỏ ở bở giậu có một loại cây leo gọi là dây bìm bìm, hình như hoa hơi giống hoa rau muống thì phải. Còn Hoa bim bim chưa thấy bao giờ .
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa bim bim

@ Bác Trương Sỏi: Xin lỗi bác nhé vì HBB vô ý không đọc trang này. Lâu quá sao không thấy bác ghé TV? Hoa bìm bìm mà HBB biết chính là hoa của dây leo mà bác nói đấy, không có hoa gì khác. Chúc bác khoẻ!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa bim bim

Tôi thích bài thơ này:
      CON ĐƯỜNG TÌNH XANH MƠ.
    -------- Thơ Hương Nhu ----------
Có con đường màu xanh.
Bình yên nghe lá hát.
Bầu trời cao bát ngát.
Tan trường rộn tiếng chân.

Có con đường bâng khuâng.
Chênh chao nhịp tim nhỏ.
Nắng vàng và má đỏ.
Cơn gió đùa xôn xao.

Có con đường hôm nao.
Người qua chưa trở lại.
Cội cây già chờ mãi.
Một cơn mưa đầu mùa.

Có con đường ban trưa.
Phố dài lim dim ngủ.
Tiếng ve ngân quyến rũ.
Hạ chợt về mênh mang.

Con đường tình thênh thang.
Hẹn em một lần bước.
Lối yêu nào biết được.
Ít hay nhiều chông gai.

Có con đường hôm nay.
Vẫn xanh như mùa cũ.
Nắng vàng óng như say.
Đọng giọt chiều nghiêng vai...
( 7/4/2010 - HNhu )
Bài thơ rất hay! Thật dễ thương! Ý thơ thật hồn nhiên, trong sáng. Lời thơ mượt mà, giàu hình ảnh, từ ngữ có sức gợi hình gợi cảm cao. Các tứ thơ rành mạch, nhịp nhàng theo dòng cảm xúc.
      Trong thơ ta nghe cả những âm thanh vừa quen thuộc, đời thường, lại vừa lãng mạng, thơ mộng:
                Có con đường màu xanh.
                Bình yên nghe lá hát.
                Bầu trời cao bát ngát.
                Tan trường rộn tiếng chân.
    Con đường màu xanh, lá hát, trời cao bát ngát, tiếng chân tan trường của tuổi thần tiên! trong khung cảnh thanh bình ấy, lòng người tràn đầy cảm xúc. Một chút bâng khuâng, một chút chênh chao! Nhưng vẫn rất hồn nhiên:
            Có con đường bâng khuâng.
            Chênh chao nhịp tim nhỏ.
            Nắng vàng và má đỏ.
            Cơn gió đùa xôn xao.
     Nếu ở khổ thơ 1 và 2, cảm xúc còn rộn ràng theo nhịp bước chân, theo "nhịp tim nhỏ", thì từ khổ thơ thứ 3, cảm xúc đã có chiều sâu của một sự lắng đọng. Cái lắng đọng của sự mong nhớ và man mác buồn trước thời khắc giao mùa:
            Có con đường hôm nao.
            Người qua chưa trở lại.
            Cội cây già chờ mãi.
            Một cơn mưa đầu mùa.

            Có con đường ban trưa.
            Phố dài lim dim ngủ.
            Tiếng ve ngân quyến rũ.
            Hạ chợt về mênh mang.
     Từ con đường quen thuộc chở đầy kỉ niệm, người viết lại dẫn ta vào một lối rẽ- "Con đường tình thênh thang". Trên con đường này, cảm xúc không còn là một chút bâng khuâng, một chút chênh chao, mà đã là trăn trở:      
            Con đường tình thênh thang.
            Hẹn em một lần bước.
            Lối yêu nào biết được.
            Ít hay nhiều chông gai.
     Một chút trăn trở thế thôi, để rồi bài thơ khép lại với một hình ảnh thật đẹp: "Nắng vàng óng như say
              Đọng giọt chiều nghiêng vai..."
     Một bài thơ mượn cảnh tả tình thật tuyệt! Cám ơn Hương Nhu- người đã viết bài thơ này!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

huongnhu

Thật là thú vị với lời bình của Bimbim. ( Hihi, cho HNHu mở ngoặc một chút. HNhu hông biết Hoabimbim. HNhu chỉ biết Bimbim thôi. Vì, Bimbim măm ngon. ) :D
Topic này mở đã lâu. Trước kia thi thoảng HNHu cũng thích mang thơ của các anh, chị ra mà cảm nhận. Nhưng, hình như diễn đàn này, hông thích hình thức này thì phải. Chơi một mình nghe buồn. Nên, HNHu hông ghé dzô đây nữa.
Bữa nay, dzô đây. Đọc bài viết của bạn, (hông phải tại bạn viết về thơ của HNHu mà HNHu nói ha), làm HNHu lại thích bình thơ. Hihi, mai mốt sẽ chơi cùng bạn tại sân này.
Chúc ngủ ngon nà. HNHu đi ngủ nghen. :D
Thế nhân một đoá Vô thường, hiếm hoi!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Hoa bim bim

@ Hương Nhu: Hoa bim bim đã đọc nhiều bài viết của Hương Nhu, cả thơ và văn xuôi(Hoài niệm một vùng quê)đều hay. Thơ và văn đều có một đặc điểm chung là rất trong sáng, rất hồn nhiên. Trong thơ, bạn dùng từ và kết hợp từ rất sáng tạo, bất ngờ thú vị, rất thơ! Trong văn xuôi, những câu chuyện giản dị, đời thường qua lời kể của bạn trở nên thú vị, dí dỏm. Lối viết phóng túng, tự nhiên, không gò bó đã làm cho bài viết trở nên dễ thương, gần gũi với người đọc. "Hoài niệm một vùng quê" của bạn là một bức tranh quê hương tuyệt đẹp, với sông nước hiền hoà, cây trái ngút ngàn; với những còn người giản dị, nhân hậu. Một bức tranh với những nét riêng của vùng sông nước mà không nơi đâu có được. Đặc biệt, đọc "Hoài niệm một vùng quê" của bạn, người đọc dễ dàng nhận thấy tình cảm yêu thương gắn bó của bạn đối với quê hương sâu sắc như thế nào!
     Hoa bim bim chưa đọc toàn bộ những bài của bạn được vì chưa có thời gian. Sắp tới mình sẽ tranh thủ để có thể đọc nhiều hơn.
     Bim bim mà mình biết là một loại dây leo mọc hoang dại, thân rất mảnh, lá xanh vừa(không đậm lắm), lá hình trái tim, ít hoa lắm. Hoa màu trắng, hình loa kèn, cũng không có gì đặc biệt. Loại dây này có người vẫn hái ngọn luộc ăn được. Mình chưa ăn, không biết ra sao, chắc như rau muống (tự nghĩ vậy).
     Chào bạn nhé! Mong được thường gặp bạn! Chúc bạn vui!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook
Ảnh đại diện

Bắt lấy MT

BÀI THƠ ĐẦU TẶNG CHỊ
(t/g:Mặt Trời)

Em làm thơ nhiều thật nhiều
Nhưng hình như chưa bao giờ có chị
Những gã đàn ông-những tình yêu ích kỉ
Vậy mà chưa một lần em viết dành cho chị của em

Từ lúc còn là một đứa trẻ con
Chị trong mắt em đã là bà tiên nhỏ
Dắt em đi qua những con đường gian khó
Môi vẫn mỉm cười dù vất vả biết bao nhiêu

Em nhớ như in những buổi chiều
Chở em trên chiấc xe đạp chị còng lưng mải miết
Nắng cháy,chân đau chị không cần biết
Chỉ mong rằng em không trễ học_hôm nay

Nhớ về chị sao khóe mắt em cay
Bao hy sinh lặng thầm em làm sao kể hết
Trong tim em lòng biết ơn khôn xiết
Xin dành bài thơ đầu tặng chị...chị ơi!

Đọc lần đầu,thấy có chút đồng cảm vì những câu thơ mộc mạc giản dị,lần hai cảm thấy như chính mình cũng cần phải nói điều đó với người mà mình thương yêu như thế

"Em làm thơ nhiều thật nhiều
Nhưng hình như chưa bao giờ có chị
Những gã đàn ông-những tình yêu ích kỉ
Vậy mà chưa một lần em viết dành cho chị của em"
Phải chăng trong chúng ta ai cũng có một thời theo đuổi những thứ tình yêu xa vời vợi mà quên mất tình cảm gia đình-thứ quý giá vẫn đang ở xung quanh.Trog cuộc sống bộn bề đôi khi chúng ta mải nhìn những điều lung linh mờ ảo mà không chịu nắm bắt những tình yêu cao cả hơn,đậm đà hơn.

Có lần tôi hỏi hỏi em :"Sao em lại viết về chị mà không phải là ai khác",em nhìn tôi mỉm cười "Vì chưa bao giờ muội nói với chị rằng muội yêu chị dù muội luôn xem chị là người mẹ thứ hai của mình",phải chăng cái tình cảm mộc mạc của em đã làm bài thơ có thêm một sức sống cao hơn nhựng định mức khắt khe của nghệ thuật?phải chăng cái tình cảm con người mới làm cho một tác phẩm có thể sống lâu hơn trong lòng người đọc?

"Từ lúc còn là một đứa trẻ con
Chị trong mắt em đã là bà tiên nhỏ
Dắt em đi qua những con đường gian khó
Môi vẫn mỉm cười dù vất vả biết bao nhiêu

Em nhớ như in những buổi chiều
Chở em trên chiấc xe đạp chị còng lưng mải miết
Nắng cháy,chân đau chị không cần biết
Chỉ mong rằng em không trễ học_hôm nay"
Những kỉ niệm cứ dần dần hiện ra cùng với mạch kể tự nhiên,nó vừa như là lời kể,vừa như là lời thì thầm khe khẽ của người em gái đối với chị mình,nhẹ nhàng,chân thật.

"Nhớ về chị sao khóe mắt em cay
Bao hy sinh lặng thầm em làm sao kể hết
Trong tim em lòng biết ơn khôn xiết
Xin dành bài thơ đầu tặng chị...chị ơi!"
Không hẳn là một bài thơ dùng bút pháp nghệ thuật đặc sắc hay ngôn ngữ trau chuốt mỹ miều nhưng không hiểu sao lại khiến tôi thích,có lẽ chính cái mộc mạ trong từng lời thơ đã dẫn dắt tôi đến với cảm xúc thật của chính mình(vì tôi cũng từng có chị...)gửi đến tác giả lời cám tạ của tôi, tình yêu sẽ mãi trường tồn cùng nghệ thuật!
Ta là ta!
Chưa có đánh giá nào
Chia sẻ trên Facebook

Trang trong tổng số 15 trang (145 bài viết)
Trang đầu« Trang trước‹ ... [2] [3] [4] [5] [6] [7] [8] ... ›Trang sau »Trang cuối