Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Xuân Hoàng » Thơ tình (1991)
Anh nhìn em, tay lặng nắm bàn tay
Em bẽn lẽn cúi đầu cho má đỏ
Ôi, đâu phải chuyện buổi đầu gặp gỡ
Chất men gì mà cứ buộc lòng say?
Nghe trong lời em nói, có trời mây
Có thương nhớ của những ngày cách trở
Thấy trong mắt em nghìn tia nắng nhỏ
Rất dịu dàng sau những lúc mưa rây
Trong phút chốc, anh thấy mình bé lại
Như ngày xưa, đời chưa biết hơi men
Lúc vũ trụ còn mông lung bến bãi
Và em nữa, em trở thành hoang dại
Em là em, mà tưởng chừng chẳng phải
Trong phút giờ rất đỗi lạ... mà quen!