Napisz to. Napisz. Zwykłym atramentem
na zwykłym papierze : nie dano im jeść,
wszyscy pomarli z głodu. Wszyscy. Ilu?
To duża łąka. Ile trawy
przypadło na jednego? Napisz.: nie wiem.
Historia zaokrągla szkielety do zera.
Tysiąc i jeden to wciąż jeszcze tysiąc.
Ten jeden, jakby go wcale nie było:
płód urojony, kołyska próżna,
elementarz otwarty dla nikogo,
powietrze, które śmieje się, krzyczy i rośnie,
schody dla pustki zbiegającej do ogrodu,
miejsce niczyje w szeregu.
Jesteśmy na tej łące, gdzie stało się ciałem.
A ona milczy jak kupiony świadek.
W słońcu. Zielona. Tam opodal las
do żucia drewna, do picia spod kory -
porcja widoku całodzienna,
póki się nie oślepnie. W górze ptak,
który po ustach przesuwa się cieniem
pożywnych skrzydeł. Otwierały się szczęki,
uderzał ząb o ząb.
Nocą na niebie błyskał sierpień
i żął na śnione chleby.
Nadlatywały ręce w poczerniałych ikon,
z pustymi kielichami w palcach.
Śpiewano z ziemią w ustach. Śliczną pieśń
o tym, że wojna trafia prosto w sere.
Napisz, jaka tu cisza.
Tak.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 19/06/2012 06:48
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 28/07/2014 15:11
Chị hãy viết điều này, hãy viết
bằng giấy trắng mực đen
chúng đã không cho họ ăn
tất cả đã lìa đời vì đói
Tất cả ư! Bao nhiêu?
Đó là cánh đồng cỏ lớn
Bao nhiêu cỏ xanh trên một đầu ngườ?i
Chị hãy viết rằng: tôi không biết
Lịch sử sẽ làm tròn những bộ xương người đến con số không
Một nghìn lẻ một thì vẫn chỉ là một nghìn
Cái lẻ một hầu như chẳng có
một bào thai hư không
một chiếc nôi trống trơn
một quyển sách vỡ lòng để mở
nhưng chẳng dành cho ai
không khí cười
hét la và lớn
những chiếc bậc dành cho sự rỗng không
chạy thẳng ra vườn
một chỗ ở trong hàng - vô chủ
Chúng tôi đang ở trên đồng cỏ
nơi đã trở thành cơ thể
còn đồng cỏ thì lặng câm như nhân chứng bị mua
rợn xanh trong ánh mặt trời
ngay phía kia là rừng
để đốn gỗ, để uống nước dưới rễ cây
một xuất cảnh quan cả ngày
tới khi còn chưa loá mắt
Trên cao một con chim lặng bay
bằng cánh của những đôi cánh mỡ màu
hai hàm răng mở ra, răng đập vào răng
Trên bầu trời đêm ánh lên chiếc liềm trăng
cắt những chiếc bánh mì mơ ảo
Những cánh tay
từ những bức tranh sơn dầu xạm đen bay tới
với những chiếc ly không trên những ngón tay
Trên mũi sợi dây thép gai
người ta hát
đất ở trên môi
bài hát tuyệt vời
rằng chiến tranh đã xọc thẳng tim tôi
Chị hãy viết
ở đây thật lặng im
Vâng, tôi sẽ viết