Thơ » Ba Lan » Wisława Szymborska » Lời kêu gọi đối với người tuyết (1957)
Đăng bởi Thuỷ Hương vào 19/10/2007 18:13, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 31/07/2014 15:08
Nic dwa razy się nie zdarza
i nie zdarzy. Z tej przyczyny
zrodziliśmy się bez wprawy
i pomrzemy bez rutyny.
Choćbyśmy uczniami byli
najtępszymi w szkole świata,
nie będziemy repetować
żadnej zimy ani lata.
Żaden dzień się nie powtórzy,
nie ma dwóch podobnych nocy,
dwóch tych samych pocałunków,
dwóch jednakich spojrzeń w oczy.
Wczoraj, kiedy twoje imię
ktoś wymówił przy mnie głośno,
tak mi było, jakby róża
przez otwarte wpadła okno.
Dziś, kiedy jesteśmy razem,
odwróciłam twarz ku ścianie.
Róża? Jak wygląda róża?
Czy to kwiat? A może kamień?
Czemu ty się, zła godzino,
z niepotrzebnym mieszasz lękiem?
Jesteś - a więc musisz minąć.
Miniesz - a więc to jest piękne.
Uśmiechnięci, współobjęci
spróbujemy szukać zgody,
choć różnimy się od siebie
jak dwie krople czystej wody.
Trang trong tổng số 1 trang (4 bài trả lời)
[1]
Ngôn ngữ: Chưa xác định
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 18/10/2007 18:13
Có 1 người thích
Không có gì xảy ra hai lần
Và sẽ không. Vì thế
Chúng ta sinh ra không theo thông lệ
Và chết đi chẳng có thói quen.
Dù chúng ta là những học viên
Ngu dốt nhất của mái trường thế giới
Thì ta cũng sẽ không nhắc lại
Một mùa đông hay mùa hạ qua rồi.
Không có ngày nào là sẽ tái hồi
Chẳng có hai đêm nào giống nhau đến hết
Không có hai nụ hôn y hệt
Hai cái nhìn vào mắt như nhau.
Ngày hôm qua, ai đó như đâu
Ở gần em, nhắc tên anh thành tiếng
Em thấy như có bông hồng chao liệng
Rơi vào từ ô cửa sổ mở tung.
Ngày hôm nay, khi có anh cùng
Em quay mặt vào tường lặng lẽ
Bông hồng ư? Bông hồng nào thế?
Là hoa ư? Hay là đá, biết đâu chừng?
Vì sao ngươi, giờ khắc, cứ hòa cùng
Với nỗi sợ nỗi bất an vô ích?
Ngươi hiện hữu – nên phải trôi qua, nhất thiết
Ngươi trôi qua – nên điều đó đẹp sao!
Mặt tươi cười, ôm lấy vai nhau
Ta cố gắng kiếm tìm thỏa hiệp
Dù chúng ta thật là khác biệt
Tựa như hai giọt nước trong veo.
Gửi bởi Thuỷ Hương ngày 18/10/2007 18:16
Có 1 người thích
Không có gì xảy ra hai lần
Và sẽ không bao giờ có cả
Vì thế mà chúng ta
Đã sinh ra như những kẻ vụng về
Và sẽ chết như chưa hề nêm trải.
Chúng ta – những cậu học trò của tột cùng ngu dại
Dưới mái trường thế gian
Đành khoanh tay
Chúng ta sẽ không thể làm
Cho một mùa đông, mùa hè lặp lại.
Không có ngày nào lặp lại
Không có hai đêm nào như nhau
Không có hai nụ hôn
Hai ánh mắt nhìn giống hệt.
Hôm qua
Khi rất gần ai đó gọi tên anh
Em thấy mình
Như được một bông hồng rơi vào qua ô cửa mở.
Hôm nay
Khi ở cùng anh đó
Em đã quay mặt vào tường
Hoa hồng ư? Bông hồng ấy ra sao?
Có phải hoa? Hay chỉ là viên đá?
Vì sao hỡi thời gian nghiệt ngã
Ngươi cứ khuyấy đảo lên mọi nỗi âu lo
Ngươi đang tồn tại ư – vậy là ngươi sẽ phải trôi qua
Ngươi đang trôi qua – điều đó là tuyệt diệu.
Chúng ta ôm nhau, miệng cười
Cố tìm điều thân thiện
Dẫu rằng ta biết
Mình khác nhau như hai giọt nước trong veo.
Gửi bởi estrange ngày 31/03/2008 13:37
Có 1 người thích
Không có gì xảy ra hai lần
Điều đáng buồn trên thế gian là thế
Chúng ta đến nơi này không tính trước
Và sẽ ra đi chẳng lặp lại được điều gì
Dù cho bạn là người dốt nát nhất đời
Cả thế giới không tìm ra ai hơn thế
Bạn chẳng thể nào xin học lại lớp
Lớp học này: chỉ duy nhất một lần.
Không có ngày nào lặp lại ngày qua
Chẳng có hai đêm trao cùng niềm hạnh phúc
Và cũng sẽ không bao giờ có được
Hai nụ hôn giống hệt như nhau
Ngày hôm qua, có tiếng của ai
Nhắc tên anh tình cờ, không hẹn trước
Em cảm thấy như bông hồng chao lượn
Rơi vào phòng, ngao ngát tỏa hương thơm.
Ngày hôm nay, khi anh ở bên em
Em ngước nhìn đồng hồ tường, lặng lẽ
Bông hồng ư? Có nhẽ nào như thế?
Là hoa hay viên đá biết đâu chừng.
Vì sao chúng ta đối xử với thời gian
Bằng nỗi sợ và niềm đau vô ích.
Trên đời này, có điều gì không mất
Ngày hôm nay sẽ đi mất buổi sớm mai.
Bằng những nụ cười và những nụ hôn
Chúng ta tìm kiếm những điều thỏa hiệp
Cho dù chúng ta khác biệt
Như hai giọt nước trong.
Nothing can ever happen twice.
In consequence, the sorry fact is
that we arrive here improvised
and leave without the chance to practice.
Even if there is no one dumber,
if you're the planet's biggest dunce,
you can't repeat the class in summer:
this course is only offered once.
No day copies yesterday,
no two nights will teach what bliss is
in precisely the same way,
with exactly the same kisses.
One day, perhaps, some idle tongue
mentions your name by accident:
I feel as if a rose were flung
into the room, all hue and scent.
The next day, though you're here with me,
I can't help looking at the clock:
A rose? A rose? What could that be?
Is it a flower or a rock?
Why do we treat the fleeting day
with so much needless fear and sorrow?
It's in its nature not to stav:
Today is always gone tomorrow.
With smiles and kisses, we prefer
to seek accord beneath our stray,
although we're different (we concur)
just as two drops of water are.