Thơ » Ba Lan » Wisława Szymborska » Kết thúc và mở đầu (1993)
Spójrzcie, jak wciąż sprawna,
Jak dobrze się trzyma
w naszym stuleciu nienawiść.
Jak lekko bierze wysokie przeszkody.
Jakie to łatwe dla niej - skoczyć, dopaść.
Nie jest jak inne uczucia.
Starsza i młodsza od nich równocześnie.
Sama rodzi przyczyny, które ją budzą do życia.
Jeśli zasypia, to nigdy snem wiecznym.
Religia nie religia -
byle przyklęknąć na starcie.
Ojczyzna nie ojczyzna -
byle się zerwać do biegu.
Niezła i sprawiedliwość na początek.
Potem już pędzi sama.
Nienawiść. Nienawiść.
Twarz jej wykrzywia grymas
ekstazy miłosnej.
Ach, te inne uczucia -
cherlawe i ślamazarne.
Od kiedy to braterstwo
może liczyć na tłumy?
Współczucie czy kiedykolwiek
pierwsze dobiło do mety?
Porywa tylko ona, która swoje wie.
Zdolna, pojętna, bardzo pracowita.
Czy trzeba mówić ile ułożyła pieśni.
Ile stronic historii ponumerowała.
Ila dywanów z ludzi porozpościerała
na ilu placach, stadionach.
Nie okłamujmy się:
potrafi tworzyć piętno.
Wspaniałe są jej łuny czarną nocą.
Świetne kłęby wybuchów o różanym świcie.
Trudno odmówić patosu ruinom
i rubasznego humoru
krzepko sterczącej nad nimi kolumnie.
Jest mistrzynią kontrastu
między łoskotem a ciszą,
między czerwoną krwią a białym śniegiem.
A nade wszystko nigdy jej nie nudzi
motyw schludnego oprawcy
nad splugawioną ofiarą.
Do nowych zadań w każdej chwili gotowa.
Jeżeli musi poczekać, poczeka.
Mówią, że ślepa. Ślepa?
Ma bystre oczy snajpera
i śmiało patrzy w przyszłość
- ona jedna.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 29/07/2014 14:51
Các bạn hãy nhìn xem
trong thế kỷ hai mươi của chúng ta
sự căm thù
vẫn còn khéo léo làm sao
còn vững mạnh làm sao
vẫn nhẹ nhàng vượt qua chướng ngại vật rất cao
nhảy và lao tới đích dễ nhường nào
Không như những tình cảm khác
sự căm thù vừa trẻ lại vừa già
tự nó đẻ ra
nguyên do làm cho nó sống
Nếu sự căm thù ngủ
thì đó không bao giờ là giấc ngủ ngàn thu
Sự mất ngủ không làm nó yếu đi
mà lại càng thêm mạnh
Tôn gioá hay không tôn giáo
chỉ cốt là quỵ chân khi xuất phát
Tổ quốc hay không Tổ quốc
chỉ cốt là lao vào cuộc chạy đua
Lúc đầu còn khá ngang bằng
sau đó sự căm thù tự băng lên
sự căm thù tăng tốc
khuôn mặt nó nhăn nhó
như điểm đỉnh tình yêu
Ôi những tình cảm khác
chỉ là dặt dẹo, xanh xao
tự khi nào
tình huynh đệ có thể trông cậy vào đám đông?
liệu nỗi cảm thông
đã có khi nào trước tiên về đích?
Sự nghi hoặc kéo theo được bao nhiêu người tình nguyện
chỉ có sự căm thù biết mình có bao nhiêu sức mạnh
Sự căm thù tài ba, thông minh và vô cùng chăm chỉ
Liệu có cần nói rằng nó đã sinh ra bao nhiêu bài ca
đánh số bao nhiêu trang lịch sử
trải bao nhiêu tấm thảm người
trên bao quảng trường, bao sân vận động
Chúng ta chẳng cần tự dối:
sự căm thù biết tạo ra cái đẹp
những vừng đỏ trên nền đêm đen
những đám khói cuộn lên
từ những vụ nổ vào lúc hừng đông
trông đẹp tuyệt vời
Thật khó chối bạn ơi
sự cao thượng của những cảnh hoang tàn
và sự khôi hài dân dã
của một cái cột xây trụ chắc ở kề bên
Sự căm thù - nhà vô địch của sự phản tương
giữa lặng im và ầm ĩ
giữa máu đỏ và tuyết trắng
và trước hết cảm giác không bao giờ biết chán
lý do của một tên đao phủ sạch sẽ
cúi xuống bên một nạn nhân gớm ghê
Sự căm thù lúc nào cũng sẵn sàng gánh thêm trách nhiệm
Nếu phải chờ, nó sẽ chờ thêm
Người ta bảo nó là mù quáng
Mù ư?
Nó có đôi mắt tinh như tay thiện xạ
Chỉ có nó
mới biết nhìn vào tương lai