Dokąd biegnie ta napisana sarna przez napisany las?
Czy z napisanej wody pić,
która jej pyszczek odbije jak kalka?
Dlaczego łeb podnosi, czy coś słyszy?
Na pożyczonych z prawdy czterech nóżkach wsparta
spod moich palców uchem strzyże.
Cisza - ten wyraz też szeleści po papierze
i rozgarnia
spowodowane słowem las gałęzie.
Nad białą kartką czają się do skoku
litery, które mogą ułożyć się źle,
zdania osaczające,
przed którymi nie będzie ratunku.
Jest w kropli atramentu spory zapas
myśliwych z przymrużonym okiem,
gotowych zbiec po stromym piórze w dół,
otoczyć sarnę, złożyć się do strzału.
Zapominają, że tu nie jest życie.
Inne, czarno na białym, panują tu prawa.
Okamgnienie trwać będzie tak długo, jak zechcę,
pozwoli się podzielić na małe wieczności
pełne wstrzymanych w locie kul.
Na zawsze, jeśli każę, nic się tu nie stanie.
Bez mojej woli nawet liść nie spadnie
ani źdźbło się nie ugnie pod kropką kopytka.
Jest więc taki świat,
nad którym los sprawuję niezależny?
Czas, który wiążę łańcuchami znaków?
Istnienie na mój rozkaz nieustanne?
Radość pisania.
Możność utrwalania.
Zemsta ręki śmiertelnej.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 30/07/2014 08:01
Đã sửa 2 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 31/07/2014 16:06
Con nai được tôi viết ra sẽ chạy về đâu
qua cánh rừng được tôi miêu tả?
Liệu nó có uống nước được tôi viết ra
nước trong veo như giấy căn ke in hình mõm nõ?
Sao lại ngẩng lên, nó nghe thấy gì chăng?
Trên bốn cái chân được mượn từ sự thật
chú nai tựa vào những ngón tay tôi và dỏng tai nghe
Lặng im - từ này cũng sột soạt trên giấy
và loang ra
bởi từ "rừng" và những cành cây
Lửng lơ trên tờ giấy trắng
những con chữ cứ toan nhảy xuống
những con chữ có thể bị xếp nhầm
thành những câu vô vọng
không gì cứu nổi, câu ơi
Trong giọt mực đen kia có sự dè chừng
của những người thợ săn đang nheo con mắt
họ sẵn sàng lao xuống theo ngòi bút
vây lấy con nai và đạn lên nòng
Họ quên rằng đây đâu phải là cuộc sống
ở đây trắng, đen có những luật riêng
cái chớp mắt có thể kéo dài tới khi nào tôi muốn
cho phép chia thành nhiều vĩnh cửu con con
chứa đầy những viên đạn bị ghim lại giữa đường bây
Ở đây sẽ chẳng có gì nếu tôi ra lệnh
không được sự đồng ý của tôi
một chiếc lá sẽ không rơi
một mầm cỏ non không bị nhàu dưới chân vó ngựa
Vậy là có một thế giới
ở đó tôi được định đoạt tự do?
Thời gian là những dấu hiệu được tôi nối thành mắt xích?
Sự sống theo lệnh tôi không một phút ngưng ngơi?
Ôi niềm vui sáng tác
Đó là khả năng tồn tại vững bền
Sự báo thù của bàn tay chết