Thơ » Mỹ » Walt Whitman » Lá cỏ » Bài hát chính tôi
I have heard what the talkers were talking, the talk of the beginning and the end,
But I do not talk of the beginning or the end.
There was never any more inception than there is now,
Nor any more youth or age than there is now,
And will never be any more perfection than there is now,
Nor any more heaven or hell than there is now.
Urge and urge and urge,
Always the procreant urge of the world.
Out of the dimness opposite equals advance, always substance and increase, always sex,
Always a knit of identity, always distinction, always a breed of life.
To elaborate is no avail, learn’d and unlearn’d feel that it is so.
Sure as the most certain sure, plumb in the uprights, well entretied, braced in the beams,
Stout as a horse, affectionate, haughty, electrical,
I and this mystery here we stand.
Clear and sweet is my soul, and clear and sweet is all that is not my soul.
Lack one lacks both, and the unseen is proved by the seen,
Till that becomes unseen and receives proof in its turn.
Showing the best and dividing it from the worst age vexes age,
Knowing the perfect fitness and equanimity of things, while they discuss I am silent, and go bathe and admire myself.
Welcome is every organ and attribute of me, and of any man hearty and clean,
Not an inch nor a particle of an inch is vile, and none shall be less familiar than the rest.
I am satisfied—I see, dance, laugh, sing;
As the hugging and loving bed-fellow sleeps at my side through the night, and withdraws at the peep of the day with stealthy tread,
Leaving me baskets cover’d with white towels swelling the house with their plenty,
Shall I postpone my acceptation and realization and scream at my eyes,
That they turn from gazing after and down the road,
And forthwith cipher and show me to a cent,
Exactly the value of one and exactly the value of two, and which is ahead?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Tôi từng nghe người ta nói dông dài về bắt đầu và kết thúc
Nhưng tôi không dông dài về bắt đầu hay kết thúc
Chưa bao giờ nhiều bắt đầu bằng lúc này đây
Cũng chưa bao giờ nhiều thanh xuân và tuổi tác bằng lúc này đây
Và sẽ không bao giờ nhiều hoàn chỉnh bằng lúc này đây
Cũng sẽ không bao giờ nhiều thiên đường hay địa ngục bằng lúc này đây
Hãy thôi thúc, thôi thúc và thôi thúc nữa
Mãi mãi đà thôi thúc này làm thế giới nảy sinh
Từ bóng tối bước ra những đối lập ngang vai, mãi mãi bản chất và sinh sôi, mãi mãi đôi bên đực cái
Mãi mãi giống nhau, mãi mãi khác nhau, làm sự sống đâm chồi
Kể tỉ mỉ ra đây chẳng ích gì, người hiểu biết, kẻ không hiểu biết, đều cảm thấy rõ ràng là thế
Chắc như đinh đóng cột, vững như bàn thạch, cột chống rầm ngang thảy đều kiên cố
Lực lưỡng như loài ngựa, trìu mến, ngạo nghễ, giần giật điện truyền
Tôi và điều bí ẩn này cả hai cùng đứng ở đây
Trong sáng ngọt ngào là linh hồn tôi, và tất cả những gì không phải hồn tôi cũng đều ngọt ngào trong sáng
Thiếu một thì thiếu cả hai, cái vô hình được chứng minh bởi cái hữu hình
Cho đến khi hữu hình thành vô hình và được chứng minh trở lại
Phô phang những điều hay ho nhất, tách bạch điều hay điều dở, các thời đại làm mếch lòng nhau
Thấu hiểu sự an bài và sự trường tồn tuyệt vời của muôn vật, khi người ta tranh cãi, tôi lặng im, đi tắm và giở thân thể mình ra ngắm
Xin chào mỗi cơ quan, mỗi thuộc tính của người tôi, và của bất cứ ai có lòng và trong sạch
Không một mẩu nào, một chút xíu nào là hạ tiện và kém thân thương so với phần còn lại trong người
Tôi thoả thích, tôi nhìn, tôi múa, cười và hát
Khi người bạn cùng giường suốt đêm ngủ bên tôi yêu thương ôm ấp và lúc tinh mơ nhẹ bước rút lui
Để lại cho tôi những sọt phủ trắng khăn bông, ngồn ngộn quanh mình cảnh nhà sung túc
Lẽ nào tôi hoãn tiếp thu, hoãn ghi nhận và thét hai con mắt
Phảu quay nhìn nơi khác, không được dán xuống đường theo dõi người đi
Và tức thì tính toán cho tôi xem không một xu sai sót
Thật chi li giá trị thứ này, giá trị thứ kia, và trong hai thứ, thứ nào hơn?