Paven ilich Lavut
một người Do-thái vốn lì xì
có một lần anh kể tôi nghe:
“Vừa
            bước chân
                                 ra cửa
thấy tàu chúng bỏ đi...”
Chúng ùa về
            Xêbatxtôpôn
đến những con tàu nhả khói đen
Trong một ngày
                  chúng cuốc mòn giày dép
bằng hành quân liên tiếp cả năm
Trên bến
        lúc nhúc
                  tàu chuyển quân
chửi bới nhau
                 đấm đá
chạy rối rít
            om sòm
Quân tình nguyện
                 vén phứa quần
                               bỏ chạy
lính tráng vậy
             thượng lưu cũng vậy
Bàn là
     lồng chim
                chúng khệ nệ xách ôm
còng lưng khuôn tủ
                 kéo xềnh xệch dương cầm
Các vị kađê
              vốn trung hậu, hảo tâm
giờ cũng huých
              cũng chửi nhau thô tục
Lịch sự thời trang
               của các bà đâu mất

     quên mặc váy

    xỏ giày chân không
Một phu nhân
                bị một gã đàn ông
                                      tát bốp
một vị quan năm
                     bị lính hất
                               trượt cầu
Tấn công ào ạt
                 ta bắn rát cầu tàu
chúng ùa xuống
                   chuyến cuối cùng nát bấy!
Sập
      cửa lại
y ra khỏi
          nhà tham mưu
                           trống trải
người đét khô
                     như tiếng hô báo cáo nhà binh
Vrăngghen
                     đi
                           khoác chiếc áo choàng đen
bước vội vã
                 mặt cúi gằm
                                   nhìn đất
Thành phố này bỏ lại
                             quân rút hết
Đập chắn sóng
                      trụi trơ
Con thuyền
               sáu chèo
                              bên đập
                                          đứng chờ
Và cám cảnh, ôi bạch quân tan rã
tướng công tổng chỉ huy
                              như trúng tên gục ngã
khuỵu hai gối xuống
                        y rạp người quỳ
Ba lần
           y
                hôn đất
yểm thành phố
                  ba lần làm dấu thập
Đạn réo bên tai
                  y hấp tấp xuống thuyền...
- Bẩm quan lớn
                    tướng công
                             cho chạy?
                                           - Chạy!
Tháo mái chèo
                  Và động cơ nổ máy
Chiếc xuồng con
                     nhộn nhịp
                             đi đến chiếc “Kim cương”
Du thuyền chỉ huy
                     như viên đạn
                                    vút nhanh
Lẽo đẽo
           tít đằng sau
                         những tàu vận chuyển
ì ạch
         mươi lăm dặm
                             một ngày
Tàu bốc họ xa quê hương tổ quốc
eo biển Đacđanen trót lọt
liền rơi vào tay cảnh sát Thổ-nhĩ-kỳ
nông nỗi này đâu biết lúc ra đi
Mới hôm qua họ là người Nga
số phận ngày mai:
                             dân Galipôlí
Trước mắt họ
                  những năm dài vận bĩ
Rồi gặp ai
           đội “cát”
                   cũng sợ run
Rồi đi vắt sữa
                tận Acgiăngtin
hoặc chết rấp
                bên Phi châu, hố thẳm
Sóng biển lạ
                lắc lư tàu chuyển vận
cờ liềm trăng
                đã hiển hiện rành rành
và tiếng chửi văng theo
                           chiếc du thuyền
“Loài rắn độc
             bay cuỗm tiền ngân khố
rồi bay chuồn, một lũ đê hèn!”
Bến đập
         phóng lôi Mỹ
                         hai chiếc dập dềnh
Chừng
         chúng lo
                      tránh làn đạn lạc
Viên đô đốc
              đưa ống nhòm quan sát
vùng núi đồi
             trong khói lửa mịt mù:
- On
rai-t
Và hướng về Botxpho
chúng bỏ chạy
               súng chĩa vào
                                 thành phố
Trong lò lửa mặt trời
núi đồi
         chín rữa
Lịm ngọt không trung
ngào ngạt cỏ hoa thơm
Từ Giăngcôi
             từ Ximphêrapôn
quân ta đổ xuống, vang tiếng hát
Bài ca chiến đấu
                cùng Hồng quân ồ ạt
xuống chân đồi
                 xen tiếng đạn hàn huyên
phất cờ bay
                giục xông thẳng
                                     trận tiền
Liên thanh bắn rát
                          bài ca không khuất phục
giữa trận mưa chì
                         vẫn vùng lên
                                       bất khuất:
“Cùng chúng ta
                      Vôrôsilôp
người sĩ quan số một của hồng quân”
Như đàn quỷ dữ
                     đại bác
                           rống lên
chúng bỏ chạy
                quay tít mù
                              chân vịt
vang dội núi đồi
                   tiếng quân ta thét:
- “Sẵn sàng hy sinh
                    vì Xô viết liên bang!”
Trán
         trưởng ban tham mưu
                                       nhăn nhăn
Kỳ cà kỳ cục
                 tay xù xì
                             nắn chữ:
“Tống
          Vrăngghen
                         ra biển
Tù binh không có”
Thế là
           chấm hết
                           điện tín
                                   chiến tranh
Sực nhớ lại
đám ruộng nhà cày dở
không biết giờ đàn bò sữa ai chăn
muốn thấy lại - hào quang và miệng lửa
chiếc lò cao xa cách bao năm
Và khắp chòi cao
                     bố trí xong tuần tiễu
họ lại bước đi
                    quệt mồ hôi
                                    tay áo


[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]
Khi bạn so găng với cuộc đời, cuộc đời luôn luôn thắng (Andrew Matthews)