Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Vi Thuỳ Linh » Linh (2000)
Đăng bởi hảo liễu vào 26/03/2015 08:44
● Chỉ cô độc mới làm bật tác phẩm – ai đó nói – không phải tôi
Để sống trong sa mạc của sự cô độc, thiếu phụ ngủ với cô độc.
Giấc ngủ – không gì khác –
Là huyễn hoặc khi con người đánh thuốc mê vào cơn cùng quẫn.
● Bình minh gióng lên
Trống ngực
Vượt những chóp núi, bằng ngòi bút – không thể khác
Mạch thơ dồn nhau không kịp ý nghĩ
Bật máu.
● Bóng tối, là cô gái – mang thành phố đi lang thang – cho đêm ngắn lại
Trở về – thiếu phụ. Nước lạnh biến thiếu phụ thành thiếu nữ. Thiếu nữ chạy trốn – tới khi tay không giữ nổi bút.
● Khoả thân trong chăn
Thèm chồng. Thèm có chồng ở bên. Chỉ cần Anh gối lên đùi
Mình ôm lấy Anh ôm mình
Biết sự bình yên của mặt đất
Trong chăn
Những câu nói mê
toả hơi nước
Đầu rỗng
Tôi tập chết
Để – biết – mình – đang – sống
● Nói gì cũng hàm ngôn
Mắt hàm ngôn những điều ngoài tiếng nói
Không phải ai cũng dám yêu người như thế!
Cứ để chăn trễ nải
Biết đâu
một tối trở về
Chồng nằm trong đó
muốn được tù trong đó
muốn được tù trong đó
(giải thoát nỗi sợ dai dẳng căn phòng bốn chữ)
● Một đêm căng tròn muốn vỡ
Phát điên nhớ cái hôn phát điên...
Tiếng nói mê (từ những – ngày – thuỷ – triều – dâng)
kéo ngã mấy sợi tóc bạc
Ngôi nhà chôn sức nặng
Căn phòng trên cao, còn trẻ
Thiếu phụ
Hai mươi tuổi.