Đăng bởi tôn tiền tử vào 30/07/2022 23:06
Trưa hôm ấy đất trời êm dịu quá,
Cả núi đồi chỉ có một màu xanh.
Nàng ngồi yên bên cửa tựa sau mành,
Mắt lơ đãng thả hồn theo mây lạ.
Từng tiếng một chuông chùa buông thong thả,
Và ngân dài ôm ấp cả không gian.
Lần đầu tiên tôi ngồi sát bên nàng,
Lòng thèn thẹn miên man chiều ái ngại...
Yên lặng quá, thời gian như dừng lại,
Nghe rõ ràng tiếng đập của con tim.
Và ngỡ rằng vũ trụ đã im lìm,
Ngoài hai đứa, không còn ai đấy nữa.
Không gian ấy bơ vơ tìm điểm tựa,
Hai tâm hồn xao xuyến biết bao nhiêu.
Rồi mi nàng trốn chạy dáng yêu kiều,
E ấp quá tà áo sim khép nép.
Như bừng tỉnh thoát hồn qua cửa hẹp,
Kể lể nhiều bằng ánh mắt con tim.
Dẫu thiết tha, vành môi còn ngượng nghịu
Lời nói đầu bằng hai chữ “Yêu Em.”
Lặng giây lâu, má ửng hồng e thẹn,
Lời ngập ngừng qua gọng nói run run.
Làn mi chớp và môi nàng ấp úng,
Tiếng đầu lòng khẽ đáp “Cũng Yêu Anh.”
Sung sướng quá! Giờ đây tôi thấy cả,
Mối tình đầu đẹp lắm của đôi ta.
Và những gì ấp ủ chuỗi ngày qua,
Đã gửi trọn cho lòng Em tất cả.
(Tôi gặp Em giữa Mùa Thu trút lá,
Những Chiều Đông qua sách vở quen nhau.
Rồi hiểu nhau giữa hai Mùa Thi Cử,
Và Tết về tâm sự mến thương nhau…)
Một thoáng nghĩ vùng lên qua ánh mắt,
Ôm siết nàng vào thổn thức yêu đương.
Vòng ngực tôi uống trọn biển tình thương,
Hôn bất tận trên vành môi đỏ mọng.
Nhưng lý trí dáng chừng như căn dặn:
Tình cảm ơi! “Đừng làm thế. Cho Nàng
Sống hồn nhiên trong quảng đời thơ mộng,
Tuổi học hành, dành lại đợi ngày mai.”