Ето - аз дишам,
работя,
живея
и стихове пиша
(тъй както умея).
С живота под вежди
се гледаме строго
и боря се с него,
доколкото мога.
С живота сме в разпра,
но ти не разбирай,
че мразя живота.
Напротив, напротив! -
Дори да умирам,
живота със грубите
лапи челични
аз пак ще обичам!
Аз пак ще обичам!
Да кажем, сега ми окачат
въжето
и питат:
"Как, искаш ли час да живееш?"
Веднага ще кресна:
"Свалете!
Свалете!
По-скоро свалете
въжето, злодеи!"
За него - Живота -
направил бих всичко. -
Летял бих
със пробна машина в небето,
бих влезнал във взривна
ракета, самичък,
бих търсил
в простора
далечна
планета.
Но все пак ще чувствам
приятния гъдел,
да гледам как
горе
небето синее.
Все пак ще чувствам
приятния гъдел,
че още живея,
че още ще бъда.
Но ето, да кажем,
вий вземете, колко? -
пшеничено зърно
от моята вера,
бих ревнал тогава,
бих ревнал от болка
като ранена
в сърцето пантера.
Какво ще остане
от мене тогава? -
Миг след грабежа
ще бъда разнищен.
И още по-ясно,
и още по-право -
миг след грабежа
ще бъда аз нищо.
Може би искате
да я сразите
моята вяра
във дните честити,
моята вяра,
че утре ще бъде
живота по-хубав,
живота по-мъдър?
А как ще щурмувате, моля?
С куршуми?
Не! Неуместно!
Ресто! - Не струва! -
Тя е бронирана
здраво в гърдите
и бронебойни патрони
за нея
няма открити!
Няма открити!
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 15/11/2008 08:22
Đây - tôi thở
Tôi làm việc
Tôi sống
Và tôi làm thơ
(Theo kiểu riêng tôi)
Cuộc sống và tôi
Hai bên đều cau mày
Đọ mắt nhìn nhau
Và tôi đấu tranh với cuộc sống
Đến mấy cũng không vừa
Chúng ta đấu tranh với cuộc sống
Nhưng chớ tin, chớ tin rằng
Tôi ghét cay cuộc sống
Trái lại, trái hẳn lại
Dù tôi có sắp chết
Cuộc sống
Với nắm đấm thép ác nghiệt của nó
Tôi vẫn yêu nó
Tôi vẫn yêu nó
Nếu ngay bây giờ người ta vắt qua đầu tôi
Một sợi dây thừng
Và hỏi tôi
"Mày muốn sống một giờ nữa hay không?"
Tức thì tôi kêu:
"Nhấc lên
Nhấc lên
Nhấc nhanh dây thừng lên
Hỡi những tên đạo tặc!"
Vì nó - Cuộc sống
Tôi làm tất
Tôi bay
Trên chiếc máy bay thử vào trời xa
Tôi đi một mình
Trên một hoả tiễn
Trong vũ trụ không gian
Tôi tìm một hành tinh
Không với được
Ít nhất tôi có một xúc cảm dễ chịu
Thấy
Trên kia
Trời xanh thắm thế nào
Ít nhất
Tôi có một cảm xúc dễ chịu
Thấy còn sống
Thấy còn được sống nữa
Giả dụ
Anh lấy mất của tôi - Bao nhiêu?
Chỉ một hạt nhỏ
Niềm tin
Tôi sẽ thét gào
Sẽ thét gào đau đớn
Như con báo
Bị tử thương
Lúc ấy tôi còn gì nữa nhỉ?
Sau vụ cướp ấy
Tôi hết đường xoay trở
Và rõ ràng hơn
Và đúng hơn
Là sau vụ cướp ấy
Tôi sẽ không còn là gì nữa
Có thể anh muốn
Giẫm đạp niềm tin của tôi
Trong những ngày vui sướng
Niềm tin vào mai sau
Nó làm cho cuộc sống đẹp hơn
Khôn ngoan hơn nữa?
Anh tấn công nó thế nào
Xin anh cho biết?
Với những viên đạn?
Không! Trật rồi!
Chẳng cần! Chẳng đáng giá gì!
Niềm tin được bọc thép
Rắn chắc trong ngực tôi
Và những viên đạn đục thủng được
Bộ thiết giáp của nó
Chưa được phát minh đâu!
Chưa được phát minh đâu!
Gửi bởi Die Autumn ngày 30/03/2009 02:26
Đây này - tôi thở đây
tôi làm việc,
tôi sống. và tôi viết những câu thơ
(theo lối của tôi)
Cuộc sống và tôi, đều nhíu lông mày,
hai bên đọ sức nhau bằng con mắt
và tôi đấu tranh với nó
bằng tất cả sức tôi.
Chúng tôi đánh nhau với cuộc đời,
nhưng anh chớ tưởng rằng, chớ tưởng
rằng tôi ghét cuộc đời.
Trái lại mà, trái hẳn!
Dù như tôi sắp chết
thì cuộc đời, tôi vẫn yêu!
Với nắm tay nó ác
tôi vẫn yêu nó hoài!
Giá thử bây giờ người ta tròng vào cổ tôi
sợi giây thòng lọng
và người ta hỏi:
"Nói đi, mày có muốn sống thêm một giờ nữa không?"
Lập tức tôi sẽ kêu:
"Hãy rút ra!
Hãy rút sợi giây thừng
nhanh hơn, quân khốn kiếp"!
Vì nó - vì Cuộc đời-
tôi sẵn sàng làm tất cả.
Tôi sẵn sàng lao tới
thử máy bay trên trời.
Tôi có thể một mình
chui vào tên lửa nổ,
tôi có thể đi kiếm
trong không gian
một hành tinh
khó mà đến được
Ít nhất tôi cũng cảm nghe
cái luồng rẩy run dễ chịu
được thấy trên xa cao
trời xanh đến thế nào.
Ít nhất tôi cũng cảm thấy
cái luồng run rẩy dễ ưa
được hãy còn sống
được hãy còn mà sống.
Nhưng đây này, giá thử
các người lấy - Bao nhiêu?-
chỉ một hạt nhỏ thôi
của lòng tôi tin tưởng
thì bấy giờ tôi thét
tôi sẽ thét vì đau
như một con heo
bị thương đến chết.
Lúc bấy giờ, tôi đó
Còn gì lại cho tôi?
Ngay sau vụ cướp kia
tôi sẽ là mất hướng.
Và nói ra cho rõ
và nói thật đúng hơn
Ngay sau vụ mất kia
tôi không là gì nữa cả.
Hay là các người muốn
hạ cho nó ngã đi
cái niềm tin của tôi vào những ngày vui sướng
cái niềm tin của tôi vào mai
sẽ làm đời đẹp hơn,
đời đầy khôn, thêm sáng?
Vậy các người tấn công nó bằng gì, nói thử?
bằng những viên đạn chứ?
Không! Không phải chỗ.
Vô ích!- Bắn như thế tốn công.
Niềm tin ấy mặc áo giáp
vững trong ngực của tôi,
Và những viên đạn xuyên áo giáp kia
thì chưa được sáng chế.
Chưa ai hề sáng chế