Dừng chân cởi áo phong sương
Mong sao giũ sạch bụi đường trên vai
Trãi qua một chặng đường dài
Gối chùng chân mỏi tóc phai màu rồi
Đời buồn tựa chiếc lá rơi
Đôi khi là nụ hôn môi vội vàng
Có khi là giọt sương tan
Lăn trên đôi má cô nàng hồi xuân
Về đây cởi áo phong trần
Nhấp câu thiền định dưỡng tâm an lành