Thơ » Việt Nam » Trần » Tuệ Trung thượng sĩ
Đăng bởi Vanachi vào 01/10/2008 04:45
心之生兮生死生,
心之滅兮生死滅。
生死元來自性空,
此幻化身亦當滅。
煩惱菩提暗消磨,
地獄天堂自枯竭。
鑊湯爐炭頓清涼,
劍樹刀山立摧折。
聲聞坐禪我無坐,
菩薩說法我實說。
生自妄生死妄死,
四大本空從何起。
莫為渴鹿趁陽燄,
東走西馳無暫已。
法身無去亦無來,
真性無非亦無是。
到家須知罷問程,
見月安能苦尋指。
愚人顛倒怖生死,
智者達官閑而已。
愚人顛倒怖生死,
智者達官閑而已。
Tâm chi sinh hề sinh tử sinh,
Tâm chi diệt hề sinh tử diệt.
Sinh tử nguyên lai tự tính không,
Thử huyễn hoá thân diệc đương diệt.
Phiền não Bồ đề ám tiêu ma,
Địa ngục thiên đường tự khô kiệt.
Hoạch thang lô thán đốn thanh lương,
Kiếm thụ đao sơn lập tồi chiết.
Thanh văn toạ thiền ngã vô toạ,
Bồ Tát thuyết pháp ngã thực thuyết.
Sinh tự vọng sinh tử vọng tử,
Tứ đại bản không tòng hà khỉ (khởi)?
Mạc vi khát lộc sấn dương diễm,
Đông tẩu tây trì vô tạm dĩ.
Pháp thân vô khứ diệc vô lai,
Chân tính vô phi diệc vô thị.
Đáo gia tu tri bãi vấn trình,
Kiến nguyệt an năng khổ tầm chỉ.
Ngu nhân điên đảo bố sinh tử,
Trí giả đạt quan nhàn nhi dĩ.
Ngu nhân điên đảo bố sinh tử,
Trí giả đạt quan nhàn nhi dĩ.
Tâm sinh thì sống chết sinh,
Tâm diệt thì sống chết diệt.
Sống chết vốn là không có tự tính,
Cái thân do huyễn ảo hoá thành này rồi cũng phải diệt.
Phiền não, Bồ Đề đều ngầm tiêu ma hết,
Địa ngục, thiên đường cũng tự khó kiệt.
Vạc dầu, lò lửa bỗng trở nên mát mẻ,
Rừng gươm, núi đao lập tức đổ gãy.
Thanh văn ngồi thiền, ta không ngồi.
Bồ Tát thuyết pháp, ta nói thực.
Sinh từ cái càn rỡ mà sinh ra, chết từ cái càn rỡ mà chết đi,
Tứ đại vốn là không thì còn từ đâu mà dấy lên được.
Đừng như con hươu khát chạy vào giữa ảo ảnh.
Chạy Đông chạy tây không lúc nào dừng.
Pháp thân không đi cũng không lại,
Chân tính không trái cũng không phải.
Đến nhà thì nên thôi đừng hỏi đường nữa,
Thấy mặt trăng rồi sao còn vất vả đi tìm ngón tay?
Người ngu ngả nghiêng, sợ sống chết,
Bậc trí có cái nhìn thông đạt, xem sống chết là lẽ thường mà thôi.
Người ngu ngả nghiêng, sợ sống chết,
Bậc trí có cái nhìn thông đạt, xem sống chết là lẽ thường mà thôi.
Trang trong tổng số 1 trang (3 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 30/09/2008 04:45
Có 1 người thích
Khi tâm sinh chừ sinh tử sinh,
Khi tâm diệt chừ sinh tử diệt.
Sinh tử xưa nay tính vốn không,
Hư huyễn thân này rồi cũng hết.
Phiền não, Bồ Đề dần tiêu mòn,
Địa ngục, thiên đường tự khô kiệt.
Lò lửa, vạc dầu, chợt êm ru,
Núi kiếm, rừng dao bỗng gãy tiệt.
Thanh văn ngồi thiền ta không ngồi,
Bồ Tát nói pháp ta nói thiệt.
Sống là sống dối, chết: chết dối,
Tứ đại vốn không, từ đâu nổi?
Đừng như hươu khát rượt "bóng sông",
Chạy quàng không nghỉ, khắp tây đông.
Pháp thân không qua cũng không lại,
Chân tính không trái cũng không phải.
Đến nhà, thôi chớ hỏi con đường,
Thấy trăng, tìm gì ngón tay chỉ.
Người ngu, điên đảo tử và sinh,
Bậc trí, tử sinh thường thôi vậy.
Người ngu, điên đảo tử và sinh,
Bậc trí, tử sinh thường thôi vậy.
Gửi bởi Nhất Nguyên ngày 15/11/2016 14:59
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Nhất Nguyên ngày 17/11/2016 14:50
Tâm sinh thời sống chết sinh
Tâm hết thời sống chết hết
Sống chết vốn gốc từ tính không
Thân huyễn hoá này rồi cũng hết
Phiền não Bồ đề cũng tiêu ma
Điạ ngục thiên đường tự khô kiệt
Vạc dầu lò lửa chợt mát mẻ
Rừng đao núi kiếm gãy đổ sạch
Thanh văn ngồi thiền ta không ngồi
Bồ Tát nói Pháp ta nói thật
Sống vốn giả sống chết giả chết
Bốn đại vốn không lấy đâu khởi?
Đừng làm hươu khát đuổi bóng nắng
Chạy đông chạy tây không tạm dừng
Pháp thân không đi cũng không đến
Chân tính không trái cũng không phải
Đến nhà nên biết thôi hỏi đường
Thấy trăng khỏi tìm ngón tay chỉ
Người ngu điên đảo kinh sống chết
Kẻ trí đạt thông nhàn mà vậy!
Người ngu điên đảo kinh sống chết
Kẻ trí đạt thông nhàn mà vậy!
Gửi bởi Thích Đạo An ngày 10/04/2024 05:18
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Thích Đạo An ngày 11/04/2024 21:14
Tâm mà sanh chừ sanh tử sanh
Tâm mà diệt chừ sanh tử diệt.
Sanh tử xưa nay tự tánh không
Thân huyễn hoá này rồi sẽ diệt.
Phiền não Bồ-đề thầm tiêu mòn
Địa ngục thiên đường tự khô kiệt.
Lò lửa dầu sôi chóng mát lành
Cây kiếm núi đao liền gãy hết.
Thanh văn ngồi thiền, ta không ngồi
Bồ-tát nói pháp, ta nói thật.
Sống tự dối sống, chết dối chết
Bốn đại vốn không, từ đâu khởi?
Chớ như nai khát đuổi sóng nắng
Chạy đông tìm tây không tạm nghỉ.
Pháp thân không đến cũng không đi
Chân tánh không phải cũng không quấy.
Đến nhà, nên biết thôi hỏi đường
Thấy trăng, đâu nhọc tìm tay ấy.
Kẻ ngu điên đảo sợ sống chết
Người trí thấy suốt nhàn thôi vậy.