Thơ » Việt Nam » Cận đại » Trần Tế Xương
Đăng bởi Vanachi vào 23/02/2006 16:25, đã sửa 2 lần, lần cuối bởi karizebato vào 04/09/2009 22:50
Người bảo ông điên, ông chẳng điên,
Ông thương ông tiếc hoá ông phiền.
Kẻ yêu người ghét hay gì chữ,
Đứa trọng thằng khinh chỉ vị tiền.
Ở bể ngậm ngùi cơn tới lạch,
Được voi tấp tểnh lại đòi tiên.
Khi cười khi khóc khi than thở,
Muốn bỏ văn chương học võ biền!
Trang trong tổng số 1 trang (2 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi biendongvn ngày 05/11/2010 01:37
Văn chương thì đối lại chỉnh nhất là võ biền! Chỉnh thật. Chỉ nghe nói "...được voi đòi tiên..." nhưng mình không biết xuất xứ câu này. Không lẽ từ bài thơ của cụ Tú?
Gửi bởi 潘正善 ngày 07/06/2022 13:39
Bài hoạ:
KHÍ PHÁCH
Đứa nào buổi ấy bảo ông điên
Điên được hơn ông hẳn hết phiền
Tậu chức thời chờ tung tẩy ghế
Chơi thơ đếch bận nói năng tiền
Cốt xương thuở nọ đà nên thánh
Mỡ nạc sau này dễ hoá tiên
Lọ cửa trâm anh nhà thế phiệt
Một câu muốn đổ tháp Cao Biền
Thiện Phc 31-05-2022