Thơ » Việt Nam » Cận đại » Trần Tế Xương
Đăng bởi Vanachi vào 12/08/2005 18:16, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi karizebato vào 05/09/2009 21:57
Đêm qua anh đến chơi đây
Giày chân anh dận, ô tay anh cầm
Rạng ngày sang trống canh năm
Anh dậy, em hãy còn nằm trơ trơ
Hỏi ô, ô mất bao giờ
Hỏi em, em cứ ậm ờ không thưa
Chỉn e rầy gió mai mưa
Lấy gì đi sớm về trưa với tình?
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi karizebato ngày 05/09/2009 22:12
Một nhà nho quê ở Nam Trực (nay thuộc huyện Nam Ninh) lên phố Hàng Thao hát cô đầu, bị cô đào nẫng mất chiếc ô lục soạn đắt tiền.
Ông này tiếc của nhưng không biết làm thế nào, bèn đến nhà Tú Xương nhờ ông Tú rửa cho cái hận này. Ông Tú vui vẻ nhận lời.
Sáng hôm sau, chủ nhà ả đào nhận được tờ hoa tiên có bài thơ trên. Bài này được lưu truyền rộng rãi khiến nhà ả đào bị mất khách. Bà chủ ả đào chẳng phải tay vừa, biết ngay là trò của cậu Tú, liền đến xin cậu thương và tha cho các "em nó".
Không biết bà chủ thưa thốt dàn hoà thế nào mà vài hôm sau ở thành Nam lại lưu truyền một bài thơ khác trả lời bài "mất ô" trước:
Chẳng qua muôn sự tại trời
Thôi thôi xin chớ dài lời làm chi!
Nắng thì nắng cũng có khi
Mưa thì mưa cũng có kỳ mà thôi
Thật lòng anh có thương tôi
Thì anh cứ việc đội trời mà lên!
Nhược bằng anh có bắt đền
Thì xin đền cái đắt tiền bằng ba!
Kết cục là nhà ả đào ấy lại dập dìu ong bướm như xưa. Và nhà nho nọ hẳn phải được đền cái "đắt tiền bằng ba"!