Thơ » Việt Nam » Cận đại » Trương Gia Mô
朔風飂颵脫烏巾,
踦屣微吟立水濱。
垂柳橋頭潮響急,
夕陽樓畔笛聲均。
已歸故國仍為客,
況對深秋易感人。
奔走年年成底事,
最傷心是倚門親。
Sóc phong liêu tiếu thoát ô cân,
Ỷ tỉ vi ngâm lập thuỷ tân.
Thuỳ liễu kiều đầu triều hưởng cấp,
Tịch dương lâu bạn địch thanh quân.
Dĩ quy cố quốc nhưng vi khách,
Huống đối thâm thu dị cảm nhân.
Bôn tẩu niên niên thành để sự,
Tối thương tâm thị ỷ môn thân.
Giá bấc lạnh lẽo thổi tung cái khăn đội đầu màu đen,
Một mình đứng ngâm thơ khe khẽ ở bến sông.
Liễu rủ đầu cầu, nước triều lên gấp,
Bóng xế bên lầu, tiếng sáo đều đều.
Mình đã về đất nước quê hương mà vẫn như là khách lạ,
Huống nữa đứng trước cảnh thu muộn dễ khiến người ta chạnh lòng.
Bao năm bôn ba đã thành chuyện thường,
Thương tâm nhất là cha mẹ vẫn còn tựa cửa chờ trông.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 10/06/2019 00:00
Khăn sổ trên đường gió bắc qua,
Thì thầm trên bến đứng ngâm nga.
Đầu cầu liễu rũ nghe triều dội,
Bên gác chiều buông lắng sáo xa.
Quê cũ trở về đau phận khách,
Thu sâu vào tới não tình ta.
Năm dài gió bụi quen trôi nổi,
Tựa cửa thương con xót mẹ già.