Đăng bởi tôn tiền tử vào 19/11/2014 06:23
Đêm thứ nhất…
mưa từng hạt
từng hạt rơi
con đường trơn nhẵn bóng mây mùa
phố cỗ em buồn
bản sonate ánh trăng trổi cùng gió
một tiếng đêm vỡ hoang ngoài bãi cỏ
chưa thể nói cùng em tiếng yêu
Đêm thư hai…
đêm có phải như bao đêm
những mớ dây leo thằn lằn cố bám víu đời nhau
một vách nhầu chưa một lần lên tiếng
những mảng vôi vàng, những điều nhang nhãng
vẫn ngọt ngào ôm lấy nó bao lâu
chiếc áo nhà ai phơi đã muộn ngày
gió cứ phất phơ sẻ đôi tà trắng
hương rảo bay ngang cánh mũi dọc dừa
vẫn chưa thể nói cùng em điều muốn ngỏ
Đêm thứ ba…
trăng ngoài kia rối bời quá!
lẽ nào như dòng Danube xinh đẹp đang ngủ
lẽ nào anh phải bức ra khỏi lời nguyền số phận
những nốt vạch trần của tiếng yêu
một trái tim khó bảo
một cái bến cô đơn
và em một trật tự nao lòng
anh vẫn chưa thể nói cùng em điều đã nghĩ
Đêm thứ tư…
đêm hãy về đi
sóng cũng đã êm đềm trên mặt phố
anh lại tuyệt vọng
anh lại hy vọng
và rồi anh thất vọng
một bản giao hưởng cuộc đời anh
và em đã vút cạn hết đêm nay…