Nếu biết rằng sẽ chẳng thể là của nhau,
Thì thôi ta cứ y nguyên là như vậy!
Em khờ dại, trẻ con, em yếu đuối,
Cũng chẳng thể là cô gái trong "Một thời đã xa"!
Bao con đường in bước chân qua,
Bóng hai đứa trong muôn chiều lá đổ.
Anh đâu bây giờ trái tim anh rạn vỡ,
Em đâu phải là nghệ nhân mà chắp nhặt lại pha lê...
Anh đã từng nói rằng đến sỏi đá còn biết đam mê,
Cớ sao con người lại không thể ?
Dù biết băng qua nỗi đau là không dễ,
Yêu thương trọn đời cũng chẳng đủ đâu!
Nếu biết trước rằng sẽ chẳng thể là của nhau,
Thì em không bao giờ làm thơ nữa.
Chúng mình đã không đợi được để cùng đi trong hương hoa sữa,
Như đã hẹn hôm nào...
Mà hoa kia bây giờ ở tít trên cao,
Phượng đỏ chắc còn lâu mới có.
Sẽ chẳng có loài hoa nào cho chúng mình nhắc nhở,
Cái thời mà rồi sẽ chẳng là của nhau...!