Thơ » Anh » Thomas Hood
There is a silence where hath been no sound,
There is a silence where no sound may be,
In the cold grave—under the deep, deep sea,
Or in wide desert where no life is found,
Which hath been mute, and still must sleep profound;
No voice is hush’d—no life treads silently,
But clouds and cloudy shadows wander free,
That never spoke, over the idle ground:
But in green ruins, in the desolate walls
Of antique palaces, where Man hath been,
Though the dun fox or wild hyæna calls,
And owls, that flit continually between,
Shriek to the echo, and the low winds moan—
There the true Silence is, self-conscious and alone.
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi hongha83 ngày 18/11/2008 23:23
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 ngày 05/03/2017 18:18
Đã im lặng làm gì còn tiếng động
Im lặng rồi tiếng động chẳng còn đâu
Như biển sâu như mồ sâu huyệt lạnh
Sa mạc bạt ngàn vắng đời sống nhân sinh
Giấc ngủ thiên thu và mãi mãi im lìm
Không giọng nói, mầm sống nào quạnh quẽ
Mây lang thang, bóng mây chiều lặng lẽ
Có nói gì trái đất cũng long đong
Những tàn tích xanh rêu, những dãy tường soi bóng
Đền đài xưa ngự trị bởi con người
Sào huyệt đây bọn chồn, chó lâu đời
Và tiếng cú rải đều trên cánh mới
Tiếng rít khẽ ngân vang, tiếng gió ngàn dội lại
Rồi yên lặng ngàn đời, cô đơn và ngượng ngập