Giữa đỉnh núi Yên Tử mờ sương
Tôi bỗng gặp đoá trà mi nở trắng
Hạt sương đậu trên cành hoa yên lặng
Mỗi hạt sương thànhmột bông hoa

Đỉnh núi mênh mang bốn phía trắng nhoà
Sàn đá lạnh và gió từng đợt rét
Đoá trà mi trắng một màu tinh khiết
Như chẳng hề dính bụi đất xung quanh

Hoa rất trắng lá càng xanh
Cánh hoa mảnh mà lá thì rắn rỏi
Đá nâu sậm thân cây như ám khói
Mà hoa thì nở trắng mênh mang

Trời đầy sương chẳng mấy lúc tạnh quang
Ngày trên núi tựa đêm trăng ẩm ướt
Đoá trà mi như ngôi sao trong suốt
Trong rét mưa vẫn dịu dịu toả hương

Giữa đỉnh núi Yên Tử mờ sương
Tôi bâng khuâng trước đoá trà mi trinh bạch
Đoá trà mi toả ngời như ánh mắt
Của ông vua - người lính thuở nào*.


* Ngô Thời Nhiệm viết: Trần Nhân Tông lấy cớ đi tu trên đỉnh Yên Tử để canh giữ miền biên cương Đông Bắc.

[Thông tin 1 nguồn tham khảo đã được ẩn]