Đăng bởi Diệp Y Như vào 28/01/2011 04:12, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi hongha83 vào 24/09/2015 17:27
"Sire," announced the servant to the King, "the saint Narottam has never deigned to enter your royal temple.
"He is singing God's praise under the trees by the open road. The temple is empty of worshipers.
"They flock round him like bees round the white lotus, leaving the golden jar of honey unheeded."
The King, vexed at heart, went to the spot where Narottam sat on the grass.
He asked him, "Father, why leave my temple of the golden dome and sit on the dust outside to preach God's love?"
"Because God is not there in your temple," said Narottam.
The King frowned and said, "Do you know, twenty millions of gold went to the making of that marvel of art, and it was consecrated to God with costly rites?"
"Yes, I know it," answered Narottam. "It was in that year when thousands of your people whose houses had been burned stood vainly asking for help at your door.
"And God said, 'The poor creature who can give no shelter to his brothers would build my house!'
"And he took his place with the shelterless under the trees by the road.
"And that golden bubble is empty of all but hot vapour of pride."
The King cried in anger, "Leave my land."
Calmly said the saint, "Yes, banish me where you have banished my God."
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Diệp Y Như ngày 27/01/2011 04:12
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 05/02/2011 05:49
Viên quan hầu nói với nhà vua:
“Tâu Hoàng thượng, Thánh Narottam
không bao giờ chịu vào trong ngôi đền của Hoàng thượng.
Người ngồi dưới gốc cây, bên đường, tụng bài kinh ngợi Chúa.
Còn ngôi đền vắng tanh không có kẻ phụng thờ.
Bọn họ chầu quanh vị Thánh
như bầy ong chầu những đoá sen
bỏ cả cái chum vàng đầy mật
không ngó ngàng tới nữa”.
Nhà Vua, bực tức trong lòng,
đi đến chỗ Narottam ngồi, trên đám cỏ
Nhà vua hỏi: “Thưa sư phụ,
Sao người lại bỏ ngôi đền có vòm cuốn bằng vàng
mà ngồi nơi đất bụi ngoài đường
để cầu khẩn lòng thương của Chúa?”.
Narottam liền nói:
“Bời Chúa Đời không ở trong đền Vua”
Nhà Vua cau mày và phán:
“Người biết chăng
ta đã bỏ ra 20 triệu đồng vàng
dựng cái kỳ quan nghệ thuật này
để thờ chúa với biết bao lễ nghi tốn kém?”
Narottam trả lời: “Vâng, ta biết lắm,
Chính trong năm đó
hàng nghìn dân của ngươi, nhà cửa ra tro,
đã uổng công đến trước cửa nhà ngươi
cầu xin cứu giúp”.
Và Chúa bảo:
“Cái thứ người khốn khổ
Không thể cho đồng loại một gian lều
lại muốn xây nhà cho ta hẳn
Và Chúa đã đến ở gốc cây
bên đường cái
với kẻ không nhà.
Còn cái bong bóng vàng kia hoàn toàn trống rỗng,
Không có gì ngoài chút hơi nóng kiêu căng”.
Nhà Vua giận dữ, gào lên:
“Phải rời khỏi đất ta”
Vị Thánh nhân bình thản: “Được rồi
Ngươi hãy đuổi ta nơi ngươi đã từng đuổi Chúa”.