Thơ » Ấn Độ » Tagore Rabindranath » Người thoáng hiện » Người thoáng hiện - III
In the depths of the forest the ascetic practised penance with fast-closed eyes; he intended to deserve Paradise.
But the girl who gathered twigs brought him fruits in her skirt, and water from the stream in cups made of leaves.
The days went on, and his penance grew harsher till the fruits remained untasted, the water untouched: and the girl who gathered twigs was sad.
The Lord of Paradise heard that a man had dared to aspire to be as the Gods. Time after time he had fought the Titans, who were his peers, and kept them out of his kingdom; yet he feared a man whose power was that of suffering.
But he knew the ways of mortals, and he planned a temptation to decoy this creature of dust away from his adventure.
A breath from Paradise kissed the limbs of the girl who gathered twigs, and her youth ached with a sudden rapture of beauty, and her thoughts hummed like the bees of a rifled hive.
The time came when the ascetic should leave the forest for a mountain cave, to complete the rigour of his penance.
When he opened his eyes in order to start on this journey, the girl appeared to him like a verse familiar, yet forgotten, and which an added melody made strange. The ascetic rose from his seat and told her that it was time he left the forest.
"But why rob me of my chance to serve you?" she asked with tears in her eyes.
He sat down again, thought for long, and remained on where he was.
That night remorse kept the girl awake. She began to dread her power and hate her triumph, yet her mind tossed on the waves of turbulent delight.
In the morning she came and saluted the ascetic and asked his blessing, saying she must leave him.
He gazed on her face in silence, then said, "Go, and may your wish be fulfilled."
For years he sat alone till his penance was complete.
The Lord of the Immortals came down to tell him that he had won Paradise.
"I no longer need it," said he.
The God asked him what greater reward he desired.
"I want the girl who gathers twigs."
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Vanachi ngày 10/02/2007 06:02
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Vanachi ngày 10/02/2007 06:02
Có 1 người thích
Thầy tu khổ hạnh hai mắt nhắm nghiền
Đang tự hành xác trong rừng sâu.
Thầy muốn được lên thiên đường.
Nhưng cô gái hái củi
mang đến cho thầy
những trái cây bọc trong tà áo
và nước suối
đựng trong những cốc làm bằng lá cây.
Ngày cứ trôi đi
và cuộc hành xác
càng trở nên khắc nghiệt
đến nỗi trái cây
thầy cũng không động tới;
và cô gái buồn rầu.
Vị chúa tể của thiêng đường
nghe nói có một người
dám mong được như thần thánh.
Ông đã từng đánh ngã bọn thiên lôi
vốn chẳng kém mình
và đuổi họ ra khỏi vương quốc của ông
Tuy nhiên ông sợ con người
lấy sự khổ hạnh làm sức mạnh
Nhưng ông rất hiểu lề thói của người trần
và âm mưu bẩy cái thứ chúng sinh bằng đất bụi này
ra khỏi cuộc phiêu lưu của họ.
Một hơi thở từ thiên đường
bay xuống
hôn vào tay chân cô gái hái củi
sắc đẹp trẻ trung của cô
bỗng trở nên rạng rỡ
và những ý nghĩ của cô
bỗng rào rào như bầy ong vỡ tổ.
Đã đến lúc thầy tu khổ hạnh phải rời bỏ khu rừng
vào trong hang núi
để hoàn thành cuộc hành xác khắc nghiệt kia.
Khi thầy mở mắt
để tiếp tục cuộc hành trình
thì cô gái hiện ra
như một bài thơ quen thuộc đã quên,
mà một điều mới thêm vào
làm cho kỳ lạ.
Thày tu khổ hạnh đứng lên
và báo cho cô biết
đã đến lúc thầy phải rời bỏ khu rừng.
"Nhưng sao thầy lại tước mất của con
sự may mắn được hầu thầy?"
Nước mắt lưng tròng, cô gái hỏi.
Thầy tu ngồi lại
suy nghĩ hồi lâu,
rồi ở nguyên chỗ cũ.
Hôm ấy, cô gái thức suốt đêm không ngủ
Cô hối hận
và bắt đầu chán uy lực của mình.
Cô ghét chiến công cô vừa có được.
Đầu óc cô bập bềnh trên sóng chiều dào dạt
của niềm vui hỗn loạn, xôn xao.
Sáng hôm sau
Cô đến chào thầy tu khổ hạnh
Xin được ban phước lành
và nói lời từ biệt.
Thầy tu lặng lẽ nhìn cô
rồi nói:
"Thôi, cô đi
và chúc cô mọi điều như ý".
Thầy tu ngồi lại một mình
năm này qua năm nọ
cho đến khi cuộc hành xác hoàng thành.
Vị chúa tể của những người bất tử
xuống báo cho thầy biết rằng thầy đã được cõi thiên đường.
Nhưng thầy tu nói:
"Đã lâu tôi không cần nó nữa"
Vị chúa tể liền hỏi.
Thầy muốn được phần thưởng nào cao quý hơn.
"Tôi muốn được cô gái hái củi".