Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Tố Uyên » Ngày ấy mưa rơi
Mùa đông rét, trời bỗng dưng chuyển gió
Lá xanh cũng rơi, đâu chỉ có lá vàng?
Cố tránh em - nhưng anh vẫn gặp em
Trời cuốn gió - buốt tê lạnh giá...
Phút gần em - mà lòng anh ấm lại
Nụ hôn trao trời đất hoá vô cùng
Tình bất tận - hôm nay anh mới hiểu
Thời gian ơi! Hãy cho anh tất cả
Cho anh nụ hôn vĩnh viễn - tới nấm mồ
Thôi - đừng khóc nữa nghe em
Đời là thế
có tình yêu
Có cay đắng đến tận cùng
Nụ hôn - anh để lại nơi này
Nhắm mắt
Đêm đen
Là lửa?
Những ngôi sao - tự đốt chính mình!
Thành tia chớp là khi trời chuyển gió
Lá xanh cũng rơi!
Đâu chỉ có lá vàng!