Mơ một giờ nắng giữa ngày mưa
Một nơi bóng mát giữa ban trưa
Một chốn nương thân nơi cùng tận
Cây lá ru hời hoa đong đưa
Ta chán nhân gian đời bạc bẽo
Gió đưa gió đẩy mùa lạnh lẽo
Sóng xô sóng dập thuyền nước ngập
Hồn lìa tan tác xác quắt queo
Trời không thương ta ai thương ta?
Sống vài chục năm thua cặn bã
Vậy nên ta quên điều nhục nhã
Tìm lối ta về nơi xa xa