Thơ » Việt Nam » Hiện đại » Từ Nguyễn » Viết cho người, cho tôi
Đăng bởi Nguyệt Thu vào 22/10/2011 17:57, đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Nguyệt Thu vào 11/05/2013 10:40
Đôi khi ta có buồn
Vì cuộc đời không như ý muốn
Đi suốt một chiều dài
Làm sao con sóng lòng không gợn?
Đôi khi ta có sầu
Ngồi một mình nhìn đêm rất sâu
Cô đơn và lạnh lẽo
Nghĩ về nỗi thăng trầm bao lâu...
Bạn ơi
Nếu vẫn còn những khi như thế trong cuộc đời
Hãy nén lòng, đừng quá chơi vơi
Đừng để ta rơi vào tuyệt vọng
Vì bên ta còn ít nhất một người!
Người vẫn đó, cùng ta thắp lên ngọn lửa hồng
Tan tuyết băng, lạnh giá đêm đông
Người yêu thương, dịu dàng nồng ấm
Còn một ngày, ta còn có trăm năm!
Đôi khi biển vẫn buồn
Vì quá bao la không bờ bến
Đàn hải âu chao liệng
Gợi nhớ nhung một chân trời xa
Đôi khi mưa vẫn về
Những hạt buồn giăng trên lối xưa
Cung đàn khơi mấy tiếng
Xua những âm thầm riêng ta...
Trang trong tổng số 1 trang (1 bài trả lời)
[1]
Gửi bởi Đồ Nghệ ngày 23/10/2011 00:24
Đã sửa 1 lần, lần cuối bởi Đồ Nghệ ngày 23/10/2011 01:02
Có 2 người thích
Cảm ơn tác giả Từ Nguyễn với bài thơ "Còn đó ít nhất một người". Trong một bài hát phổ thơ Hữu Thỉnh, ĐN đã nhớ mãi câu có ý rằng biển cậy mình dài rộng bao la là thế, nhưng chỉ "vắng cánh buồm một chút đã cô đơn"...
Với bài thơ này, ĐN đọc mà man mác buồn, có mấy ai mà chẳng một lần "ngồi một mình nhìn đêm rất sâu", hay không thiếu những khi đắm mình trong bao hoài niệm, để rồi"đôi khi mưa vẫn về/Những hạt buồn rơi trên lối xưa...". Chao ơi! Sao mà muốn nén được lòng, muốn thắp lên được ngọn lửa hồng, muốn không chơi vơi muốn không tuyệt vọng mà vẫn không sao làm được...Phải chăng đó là những khi ta rơi vào vòng xoáy của sự cô đơn và thất vọng khôn cùng bởi ta chẳng còn ai, dẫu ít nhất là "còn đó một người"?...
Thật hạnh phúc và ấm áp biết bao nhiêu khi trong cuộc đời này ta vẫn còn ai đó nghĩ về ta, nhớ về ta và ta "còn đó ít nhất một người".
Cảm ơn Từ Nguyễn, cảm ơn bài thơ và hy vong rằng trong đời ta sẽ luôn được nghe "cung đàn khơi mấy tiếng" để luôn "Xua đi những âm thầm riêng ta".