Đêm nay nhìn ngắm trời Nam,
Thanh thiên chẳng một bóng mây.
Ngẩn đầu nhìn trăng soi sáng,
Lòng nhớ đến người ta thương.
Nên đành cao giọng ngâm thơ,
Thả hồn trên từng câu chữ.
Cho vơi đi bao nỗi niềm,
Chỉ tiếc chẳng được bao nhiêu.
Như con dã tràng lấp biển,
Tương tư ta vẫn còn đó,
Nào biết bao giờ cho phai.